Chương 47: Quên Thần đan

Editor: Hân Hân

Châu Châu nằm trên giường một hồi, liền bò dậy đi tìm Lý Bảo Chương. Nàng đi đến ngoài cửa điện, liền nhìn thấy Lý Bảo Chương đứng bên ngoài, ánh mặt trời dừng ở trên quần áo hắn, mà hắn rũ mắt, thần sắc tựa hồ có vài phần hoảng hốt, không biết suy nghĩ cái gì. Đại để là tiếng bước chân của Châu Châu kinh động hắn, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Châu Châu, liền ho nhẹ vài tiếng.

“Sao muội lại ra đây?”

Châu Châu đi đến bên cạnh hắn, ở bên ngoài bọn họ sẽ có chút băn khoăn, cũng không sẽ có hành động ôm ôm ấp ấp, dù sao hiện tại Lý Bảo Chương vẫn là hòa thượng giả.

“Hôm nay huynh sẽ đến chỗ Hoàng Thượng sao?”

Lý Bảo Chương thường đi đến chỗ Hoàng Thượng, có đôi khi là đưa đan dược cho Hoàng Thượng, có đôi khi là Hoàng Thượng triệu hắn đến, ngày thường Lý Bảo Chương xem như nhàn nhã, chẳng qua mỗi ngày đều phải đi qua phòng đan dược nhìn xem. Phòng đan dược có thái giám chuyên môn túc trực, mỗi ngày dược liệu là Thái y của Thái Y Viện tự mình đưa đến đây.

“Hôm nay không cần đi.” Lý Bảo Chương đáp lời nói, “Nhưng hiện tại ta muốn đi xem phòng đan dược, ngươi ở trong điện nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Châu Châu lên tiếng.

Nàng xoay người đi được vài bước, lại xoay đầu, phát hiện Lý Bảo Chương đang nhìn nàng, suy nghĩ xong, liền nhanh chóng đi qua ôm Lý Bảo Chương, liền trở vào trong điện. Bên ngoài Lý Bảo Chương sửng sốt một chút, sau đó sườn se mặt hơi hơi nhấp môi dưới, nhưng một lát sau, lại nhịn không được nhếch lên môi.

……

Lương Thiệu ngôn tì trên bàn, hắn mở to đôi mắt, trước mắt một mảnh thanh hắc, từ sau ngày ấy, hắn không cách nào ngủ yên, mà hắn cũng không dám đυ.ng vào rượu lần nữa. Hắn chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể nhớ tới bộ dạng nữ nhân kia chết thảm. Cặp mắt kia muốn nhảy ra hốc mắt, phảng phất thời thời khắc khắc đều nhìn chăm chú vào hắn. Lương Thiệu ngôn nghĩ đến đây, nhịn không được đem thân thể cuộn tròn.

Hắn cái gì cũng không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ ngày ấy hắn uống rượu xong, hình như có nữ nhân ở bên người hắn nói chuyện, nhưng kế tiếp hết thảy hắn đều không nhớ rõ.

Hắn thật sự đã chạm vào nữ nhân kia, còn gϊếŧ nàng?

Lương Thiệu ngôn vươn tay bắt được đầu tóc chính mình, hắn không có gϊếŧ người.

Vậy ai là người gϊếŧ?

Nữ nhân kia thật sự chết ở bên cạnh hắn.

Lương Thiệu ngôn khớp hàm run lên, thân thể cũng run như cái sàng.

Hiện tại trong cung không ai biết hắn gϊếŧ người, ngày ấy một màn bị thái giám bắt gặp được đã bị lương Quang Vũ xử lý hết, bao gồm cổ thi thể nữ kia trên giường hắn.

“Thiệu Ngôn!”

Một tiếng gọi khó khăn lắm mới đem thần trí Lương Thiệu ngôn kéo lại, hắn ngây người một chút mới quay đầu nhìn về phía bên cạnh. Vào thời điểm hắn thấy rõ người tới, ánh mắt sáng lên, lộ ra thần sắc như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng chính mình, lương Thiệu ngôn lập tức đứng lên, “Cửu ca, huynh đến rồi.”

Lương Quang Vũ hơi hơi cau mày nhìn hắn, ánh mắt lo lắng, “Ngươi làm sao vậy?”

Lương Thiệu ngôn đi qua, hắn nhấp môi dưới, tay trong tay áo nhịn không được run nhẹ, “Mấy ngày rồi đệ không có ngủ được, đệ ngủ không được.” Thanh âm hắn thực nhẹ, nếu lương Quang Vũ không cẩn thận nghe, tất sẽ nghe không rõ.

“Thiệu ngôn, hay là gọi thái y lại đây xem thử?” Lương Quang Vũ chần chờ rồi mới nói.

“Không!” Lương Thiệu ngôn lập tức phản bác, hắn không thể để càng nhiều người biết hắn gϊếŧ người, nếu thái y tới chẩn trị, nhất định phải dò hỏi tiền căn hậu quả, cái này…… Là tâm bệnh, thuốc và kim châm cứu vô phương cứu chữa.

Việc này chỉ có thể càng ít người biết càng tốt, hắn không muốn để Châu Châu biết.

Lương Quang Vũ thở dài, hắn duỗi tay kéo lương Thiệu ngôn qua, để đối phương và mình cùng nhau ngồi xuống.

“Thiệu ngôn, ngươi hiện tại không thể cũng ngã xuống, nếu ngươi muốn quan tâm Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử, nếu ngươi cũng ngã xuống, thì ai cứu bọn họ khỏi lệnh cấm cung đây?”

Lương Thiệu ngôn nghe được lời này, gật đầu, “Đệ biết.”

Chỉ là hắn không thể khống chế được, chỉ cần nhắm mắt lại, một màn kia liền xuất hiện trước mặt hắn, hắn căn bản không có biện pháp đi vào giấc ngủ, thậm chí lúc đang nằm trên giường, hắn cảm nhận được nữ nhân kia đang nằm bên cạnh hắn, trong miệng còn kêu tên huý của hắn—— “Thập lục hoàng tử.”

Lương Quang Vũ thấy cái dạng này của hắn, thở dài, hắn từ trong tay áo móc ra một cái bao giấy, “Thiệu ngôn, ta cũng không định lấy thứ này ra cho ngươi, nhưng xem bộ dạng này của ngươi, ta thật sự không đành lòng, không bằng ngươi tự mình quyết định có dùng không đi.”

“Ừm?” Lương Thiệu ngôn nhìn chằm chằm bao giấy trong tay Lương Quang Vũ, “Đây là vật gì?”

“Đây là Quên thần đan, đem thứ này ném vào lư hương, đảm bảo ngươi một đêm vô mộng ngủ yên, nhưng thứ này không thể dùng lâu.”

Lương Quang Vũ đem bao giấy phóng lên bàn, “Ngươi nếu thật sự ngủ không được, liền dùng một viên, nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn đừng tham, thứ này dùng nhiều không tốt.”

Lương Thiệu ngôn bởi vì mấy ngày không thể ngủ yên, phản ứng của thần trí đã phi thường trì độn, hắn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm bao giấy trên bàn kia, dù sau đó ngay cả lương Quang Vũ đi lúc nào cũng không biết.

Tới ban đêm, lương Thiệu ngôn cầm bao giấy trong tay, do dự hồi lâu, mở ra lấy một viên ném vào lư hương.

Đêm hôm đó quả nhiên yên giấc vô mộng, lương Thiệu ngôn vui mừng quá đỗi, hôm sau cơm cũng ăn thêm một chén, tiểu thái giám hầu hạ hắn cũng cười tủm tỉm mà nói: “Thập lục hoàng tử ăn uống ngon miệng như vậy thật tốt.”

Lương Thiệu ngôn trong lòng cũng vui vẻ, hắn cảm thấy chính mình có thể thoát khỏi cái ác mộng kia, nhưng tới buổi tối, lương Thiệu ngôn nằm trên giường, vốn định không dựa vào ngoại vật giúp đỡ, nhưng một nhắm mắt lại tất cả đều là bộ dạng nữ nhân kia chết thảm. Hắn gắt gao mà cắn răng, muốn cưỡng bách bản thân ngủ đi, chỉ vô dụng, vì thế hắn lại bò dậy, ném một viên quên thần đan vào lư hương.

Đến khi hắn nằm trên giường, nhịn không được lộ ra một nụ cười.

Kiểu này, chắc hẳn có thể ngủ rồi.

……

Thời điểm Lý Bảo Chương trở về từ bên ngoài, Châu Châu đã ngủ say trên giường. Ngày mùa hè nóng bức, nàng chỉ đắp cái chăn mỏng, ống tay áo trên cánh tay đều cuốn lên, lộ ra đôi cánh tay trogon như bạch ngó sen. Lý Bảo Chương ngồi xuống mép giường, đang muốn buông ống tay áo của Châu Châu xuống, hắn mới vừa đυ.ng tới tay Châu Châu, nàng liền tỉnh.

Châu Châu mơ mơ màng màng mà nhìn Lý Bảo Chương liếc mắt một cái, lại duỗi thẳng tay ra ngáp một cái, nàng chậm rì rì mà bò lên đùi Lý Bảo Chương, trong mắt toàn bộ đều là buồn ngủ, “Huynh đã trở về rồi?”

Lý Bảo Chương ôm Châu Châu, tránh cho nàng ngã xuống, “Ta đánh thức muội rồi?”

Châu Châu lắc lắc đầu, “Có chút nóng.” Nàng năn nỉ, “Tối nay muội có thể không mặc quần áo đi ngủ không?”

Trước kia ở chỗ Hoàng Hậu, nếu nóng đều không mặc quần áo đi ngủ, nhưng dù sao khi đó nàng cũng chỉ ngủ một mình, hiện tại Lý Bảo Chương cùng nàng cùng chung chăn gối, nàng vẫn muốn hỏi một chút ý kiến của hắn.

Châu Châu nói một câu này ra, Lý Bảo Chương ngây dại, hơn nửa ngày, hắn mới tìm về âm thanh chính mình, chỉ là âm thanh kia có điểm phát khẩn, “Muội quá nóng, cho nên không muốn mặc quần áo đi ngủ?”

Châu Châu gật gật đầu.

Lý Bảo Chương chốt hạ suy nghĩ, “Vậy ta ngủ ở gian ngoài, muội ngủ bên trong đi.”

Như vậy cũng tránh người khác gặp được.

Châu Châu nghe được lời như vậy, lại có vài phần không vui. Tay nàng quấn lên cổ Lý Bảo Chương, thanh âm rầu rĩ, “Vì sao huynh không ngủ cùng ta a?”

Lý Bảo Chương trong lòng run lên, hắn thật sâu mà thở dài, “Châu Châu, muội không phải nóng sao? Hai người cùng nhau ngủ, càng nóng.”

Chỉ là nàng cũng không nghĩ tách ra khỏi Lý Bảo Chương a.

Châu Châu suy nghĩ đã lâu, tròng mắt đổi tới đổi lui, Lý Bảo Chương để ý nàng không mặc quần áo, vậy……

“Nếu không huynh cũng không mặc quần áo đi ngủ, chúng ta đây liền có thể cùng nhau ngủ a.”

Lý Bảo Chương trực tiếp bịp kín bưng miệng Châu Châu lại, một khuôn mặt hoàn toàn hồng thấu. Trên mặt tuyết trắng của hắn phảng phất lên một tầng phấn, thoạt nhìn quả có vài phần diễm lệ, “Xin muội, đừng nói nữa.”

Âm thanh hắn thực sự có vài phần ý muốn khẩn cầu.

Châu Châu thật không nghĩ tới, cuộc sống đã lâu rồi, còn có một ngày Lý Bảo Chương cầu nàng, trong lòng không chỉ có vui sướиɠ hài lòng, nàng thật không hiểu Lý Bảo Chương vì sao thẹn thùng như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng không phải không thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi với nhau mà.

Lý Bảo Chương đã sớm xem qua thân thể của nàng, nàng cũng xem qua thân thể Lý Bảo Chương, vậy còn thẹn thùng cái gì a?

Nghĩ đến đây, Châu Châu thả tay Lý Bảo Chương xuống, vẻ mặt nghiêm lại, “Huynh đây là thẹn thùng sao? Vì cái gì phải thẹn thùng, chúng ta không đều nhìn qua thân thể đối phương rồi sao?”

Châu Châu thế mà lại không có sợ hãi, kỳ thật một bộ phận nguyên nhân rất lớn là vì nàng cho rằng Lý Bảo Chương là thái giám.

Nếu nàng biết đối phương chỉ là thái giám giả, chắc chắn sẽ không khoe khoang như thế.

Lý Bảo Chương đờ mặt, cổ hắn lộ ở bên ngoài hồng hồng giống hệt cổ thiên nga. Thần sắc hắn trốn tránh, lông mi loạn run, thanh âm đều hữu khí vô lực, “Trước kia làm sao có thể so với hiện tại?”

Lần đó Châu Châu nhìn thấy thân thể hắn, rõ ràng chỉ là ngoài ý muốn.

Châu Châu nhìn qua, ánh mắt nàng sáng quắc mà nhìn chằm chằm Lý Bảo Chương, trong lòng nhịn không được nghĩ nếu Lý Bảo Chương hạ chân dung này xuống, đại khái bộ dáng này sẽ càng xinh đẹp. Hửm? Nàng vì sao lại nói càng xinh đẹp?

Châu Châu ngây người một chút, bất quá thực mau nàng liền đem vấn đề này vứt ra sau đầu.

“Vì sao không thể ngủ cùng nhau?” Châu Châu càn quấy, “Muội cũng sẽ không làm gì với huynh? Huynh chẳng lẽ sợ ta huỷ hoại trong sạch của huynh sao?”

Lý Bảo Chương trốn tránh mặt Châu Châu, nhưng nàng xoắn đến xoắn lui, hắn lại không thể không ôm lấy đối phương, sợ nàng ngã xuống giường, “Muội không sợ ta huỷ hoại trong sạch của muội?”

Châu Châu nghe vậy, đôi tay phủng lên mặt Lý Bảo Chương, “Hai chúng ta đã sớm không còn trong sạch rồi.”

Điểm này thật ra Châu Châu còn hiểu rõ hơn Lý Bảo Chương, hiện tại hạp cung ai không biết nàng đang lưu tại trong Bồ Đề điện, Châu Châu thật ra không để bụng, chỉ là sẽ chụp mũ Lý Bảo Chương chứng thực khả năng hắn là yêu tăng.

Làm gì có hòa thượng đứng đắn nào sẽ lưu nữ nhân lại tẩm điện của chính mình?

Châu Châu cũng không cảm thấy mình là một nữ nhân đứng đắn gì, đương nhiên Lý Bảo Chương cũng không phải là một hòa thượng đứng đắn gì, hắn chỉ là kẻ giả mạo.

Lý Bảo Chương liếʍ môi dưới, hắn lại thở dài, thay đổi tư thế, đem Châu Châu đè trên giường. Trong mắt hắn có vài phần do dự, nhưng vẫn nói ra, “Châu Châu, hiện tại ta tuy rằng không cha không mẹ, nhưng ta hy vọng chúng ta sau hôn lễ mới làm chuyện khác.”

Châu Châu sửng sốt một chút, chuyện không mặc quần áo đi ngủ còn phải đợi sau khi hai bọn họ thành hôn?

Nàng rốt cuộc nhịn không được thở dài, tự đáy lòng mà cảm thán một câu, “Người Hán các người quả là phiền toái.”

Lý Bảo Chương đứng dậy lấy chăn che đậy thân thể Châu Châu, không phản bác lời nàng nói, “Ta đi ra gian ngoài ngủ, nếu muội thấy nóng, liền thoát xiêm y cũng không sao. Ta ở bên ngoài canh, người khác không vào được.”

Hắn nói xong, quả nhiên đi ra gian bên ngoài gian.

Chỉ là Lý Bảo Chương ngủ đến nửa đêm, cảm giác được một thân thể trơn bóng chui vào trong ổ chăn hắn.

Lý Bảo Chương: “!!!”

Hân Hân: Hai người này sắp "nóng" nha bà con! ~^O^~