Editor: Hân Hân
Hoàng Hậu tuy muốn làm mai cho Châu Châu, nhưng mỗi lần cung nữ lấy mấy hoạ cuộn tròn ra, Châu Châu liền lộ ra biểu tình mơ màng sắp ngủ, đến khi người bên dưới niệm một nửa bức họa cuộn tròn, nàng sớm cùng Chu Công ước hẹn chơi cờ, hơn nữa sắp đến cuối năm, Hoàng Hậu cũng bận hơn, cho nên việc hôn nhân của Châu Châu cứ như vậy tạm thời gác lại.
Tuy rằng Hoàng Hậu bên kia không có việc gì, nhưng Châu Châu phát hiện có một người so Hoàng Hậu còn phiền hơn, chính là Thái Tử Lương Tấn Bách.
Lương tấn bách lớn hơn Châu Châu mười mấy tuổi, hắn ở trước mặt Châu Châu biểu hiện không giống trưởng huynh, mà giống một người cha nghiêm khắc hơn. Lâu lâu kiểm tra bài vở của Châu Châu, Châu Châu cảm thấy tóc mình đều sắp rơi hết rồi.
Rõ ràng là Thái Tử một quốc gia, cũng không biết hắn đâu dư ra nhiều thời gian như vậy đi quản nàng.
“Lại trả lời sai rồi.” Lương tấn bách mặt vô biểu tình mà nói. Hắn quét mắt qua cái mâm chứa bánh gạp nếp, bên cạnh một thái giám lập tức đi lên, liền lấy ra khỏi mâm một cái bánh gạo nếp, đôi mắt Châu Châu đều trợn tròn. Nàng thần sắc ủy khuất, “Đại biểu ca, chỉ còn lại có hai cái.”
Lương tấn bách từ chỗ cung nữ nơi này biết được Châu Châu thích nhất là ăn bánh gạo nếp, liền lấy cái này làm trừng phạt, Châu Châu trả lời sai một câu, liền lấy đi một cái bánh gạo nếp, một mâm bánh gạo nếp đều chỉ có bảy cái bánh, nếu sai cả bảy câu, năm ngày nàng đều không được ăn loại điểm tâm này.
Lương tấn bách bày ra bộ mặt, trầm giọng nói: “Trả lời không ra thì không được ăn.”
Châu Châu mấp máy môi dưới, nàng sinh khí.
Làm quận chúa chẳng có gì hay, mỗi ngày đều có người quản nàng, nàng muốn ăn cái gì đều không thể ăn, còn làm quận chúa cái gì chứ. Châu Châu sinh khí nhưng không giống Lương Thiệu Ngôn la to như vậy, nàng chỉ là quay mặt đi, yên lặng sinh khí.
Chỉ là lương tấn bách rất ít giao tiếp cùng nữ hài tử, hắn xem bộ dáng này của Châu Châu, nhưng thật ra có vài phần nghi hoặc. Nghi hoặc lúc sau, ngữ khí càng hung, “Thư còn không có bối xong.”
Châu Châu liếc nhìn hắn một cái, tay nhanh chóng cầm một cái bánh gạo nếp từ trên mâm. Nàng cầm được liền chạy, lương tấn bách nghe được một câu sau đó nàng lưu lại, “Đại biểu ca, ta hôm nay không trả bài nữa đâu.”
Hắn vi lăng, ánh mắt nhìn về phía một cái bánh cuối cùng còn lẻ loi nằm giữa mâm.
“Nha đầu này.” Lương tấn bách từ trong cổ họng lộc cộc một tiếng, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Một chuyện này, Châu Châu phát hiện nàng chạy trốn nhưng lương tấn bách cũng sẽ không đánh nàng, nàng liền càng không muốn trả lời câu hỏi. Lương tấn bách muốn nàng trả bài, nàng đáp vài câu lúc sau đáp không ra nữa, liền cầm bánh gạo nếp trộm đi, sau mấy phen, lương tấn bách bị Châu Châu tức giận đến thổi râu trừng mắt.
“Ngươi quả thực là một khối gỗ mục.”
Châu Châu cúi đầu, thành thành thật thật mà đứng, vẻ mặt cùng bộ dáng thành khẩn nhận sai.
Lương tấn bách hừ lạnh một tiếng, hắn cũng biết miễn cưỡng Châu Châu đọc sách là vô dụng, nàng ở ngoài cung hoang dại đã lâu nay, hiện giờ vào cung, muốn biến nàng thành tiểu thư khuê các, thật sự quá khó khăn.
Huống hồ…… Châu Châu là đứa biết làm nũng.
Lương tấn bách bị nàng làm tức đến khó thở, nàng liền ngẩng đầu nhu nhu cười với hắn, còn ngọt ngào mà kêu hắn đại biểu ca.
Lương tấn bách tuổi qua ba mươi, còn chưa từng có người dám làm nũng với hắn.
Thôi, thôi. Bỏ qua một chút, bỏ qua một chút đi.
Lương Quang Vũ trở về ăn tết, đêm trước đã trở lại. Hoàng Hậu biết lương Quang Vũ trở về, liền kiến nghị với Lương đế đem trừ tịch yến cùng tiếp phong yến tổ chức làm một, giảm lược tiền tổ chức một hội yến. Lương đế vốn muốn phản đối, Hoàng Hậu liền nói ra việc Hộ Bộ tu sửa tân văn xương điện đã tốn kém rất nhiều ngân lượng, thật sự khó có thể trích bạc từ nơi nào tới làm hai lần đại yến hội, nếu làm riêng tiếp phong yến cho Lương Quang Vũ, thì trừ tịch yến kia phải co lại quy cách rất nhiều.
Lương đế bị Hoàng Hậu khuyên một phen như thế, liền đồng ý.
Tối hôm tổ chức trừ tịch tiệc, Châu Châu cũng tham gia, nàng ngồi bên cạnh vị trí ngọc thịnh công chúa. Đã từ ngày gặp ngọc thịnh công chúa ở trước điện, hai người nàng đã gần nửa năm chưa gặp nhau. Ngọc thịnh công chúa cũng biết việc Châu Châu biến thành quận chúa, nhưng nàng vẫn chưa tới gặp Châu Châu, ngày thường đến thỉnh an Hoàng Hậu, vừa khéo đều là thời điểm Châu Châu không có ở đó.
Châu Châu an tĩnh mà ngồi ở vị trí bên trên của mình, ngẫu nhiên ngẩng đầu xem biểu diễn yến hội bên dưới ở chính giữa có biễu diễn ca vũ, còn nhiều thời gian là vùi đầu kịch liệt ăn.
“Cái kia ăn nhiều dễ bị tiêu chảy.” Lúc Châu Châu đang cúi đầu ăn, bên cạnh thình lình vang lên một giọng nữ.
Nàng sửng sốt xong mới ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra ngọc thịnh công chúa.
Ngọc thịnh công chúa nhìn nàng, thần sắc mỹ lệ trên mặt thực đạm, nàng duỗi tay đưa qua trước mặt Châu Châu một mâm món khai vị rau trộn, “Cái này tuy chỉ để khai vị, nhưng ăn nhiều dễ làm bụng không thoải mái, tốt nhất vẫn là đừng tham ăn.”
“Vâng. “Châu Châu lại cúi đầu, nàng nhìn nhìn một đống mỹ thực trên bàn, yên lặng cầm một cái mâm khác đang đặt trước mặt, đang muốn gắp lên, lại nghe được một câu, nhưng một câu này lại truyền đến từ phía trên.
“Không được lại ăn nhiều đồ ngọt như vậy, bạch thái y đã nói răng người đều sắp hỏng rồi.”
Đôi đũa Châu Châu gắp được một nửa liền cứng đờ, nàng ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Thái Tử lương tấn bách khuôn mặt trầm đang nhìn chằm chằm nàng.
Một tiếng cười khẽ sau đó vang lên.
Lương Quang Vũ ngồi đối diện chỗ Châu Châu, bên môi hắn hiện lên một tia ý cười.
Châu Châu nhìn hắn liếc mắt một cái, chắc không phải đang cười nàng đấy chứ. Lạnh không thể ăn, ngọt không thể ăn, vậy tóm lại có thể ăn cái gì vậy.
Đôi đũa Châu Châu đang gắp được nửa đường liền xoay hướng gắp sang một cái mâm khác, nhưng chiếc đũa nàng mới vừa đυ.ng tới mâm, mâm đã bị một bàn tay mang đi rồi. Nàng sửng sốt, vội vàng nhìn theo hướng chiếc mâm biến mất liền thấy mặt Lương Thiệu Ngôn.
Hắn cười tủm tỉm mà nhìn Châu Châu, “Món này bên bàn ta ăn hết rồi, nhìn thấy bên này của ngươi vẫn còn, không bằng liền cho ta đi.”
Hắn không đợi Châu Châu cự tuyệt, liền bưng mâm đi rồi. Châu Châu nhấp môi dưới, đũa bên trái chạm vào chiếc đũa bên phải. Hôm nay bọn họ đều làm sao vậy? Một đám người nhìn chằm chằm mình.
Châu Châu đang buồn bực, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái mâm.
“Mật nhi biểu muội, ta không thích ăn món này lắm, cho ngươi này.” Cái mâm Lương Quang Vũ mới đưa tới trước mặt Châu Châu vậy mà lại giống cái mâm bị Lương Thiệu Ngôn vừa cầm đi y như đúc. Lương Quang Vũ ở biên cương quanh quanh nửa năm, đen hơn rất nhiều, đường cong trên mặt cũng có vẻ càng thêm góc cạnh hơn, nếu nói Lương Quang Vũ lúc trước giống một thư sinh văn nhược, hiện tại hắn thực sự có điểm giống một vị tướng quân ở sa trường chém gϊếŧ nhiều năm, chỉ là vị tướng quân này trên người hãy còn mang theo phong độ nồng đậm trí thức.
Lý Bảo Chương đứng phía sau Lương đế, đã sớm thu một màn này vào đáy mắt.
Hắn âm thầm nghiến răng, thấy Châu Châu vẫn ngốc ngốc mà nhìn lương Quang Vũ, trong lòng càng thêm bực bội.
Thế nào? Nàng thấy Lương Quang Vũ đẹp trai sao? Luyến tiếc đến nỗi ánh mắt không rời?
Hân Hân: ╮(╯_╰)╭