Editor: Hân Hân
Ánh mắt Lương Thiệu Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, tận một lúc sau mới nói: “Ngươi hiện tại là biểu muội của ta?”
Châu Châu liếc hắn một cái, chớp hạ mắt, gật đầu.
Lương Thiệu ngôn nghe vậy biểu tình thập phần cổ quái, không biết suy nghĩ cái gì.
Hoàng Hậu cười tủm tỉm mà qua dắt tay lương Thiệu ngôn, ôn nhu nói: “Về sau ngươi nên chiếu cố Mật nhi nhiều hơn nữa, không được khi dễ nàng.”
“Dạ vâng.” Lương Thiệu ngôn không vui mà lên tiếng.
Trong lòng hắn, một khi đối phương biến thành muội muội, tất cả liền trở nên đần độn vô vị hơn.
Càng quan trọng là hiện tại Châu Châu ở tại nơi này của Hoàng Hậu, hắn làm sao dám làm trò khi dễ người dưới mí mắt Hoàng hậu.
Ban đầu chỉ là tiểu hồ ly của hắn, hiện tại lại biến thành biểu muội, quả thật là tạo hóa trêu người.
Lương Thiệu ngôn không vui, Châu Châu càng không vui. Nàng mới không muốn có nhiều biểu ca như vậy, đặc biệt cái kẻ hay khi dễ nàng là Lương Thiệu Ngôn.
Ba người ngồi cùng bàn, vậy mà chỉ có một mình Hoàng Hậu nói chuyện, Châu Châu cùng Lương Thiệu Ngôn đều không lên tiếng, lòng toàn tâm tư.
Dùng bữa xong, Hoàng Hậu liền mở lời muốn Lương Thiệu Ngôn đưa Châu Châu theo đi chơi.
“Mật nhi lúc trước ở trong cung chắc cũng không đi dạo nhiều, Thiệu Ngôn, ngươi hôm nay liền đưa muội muội đi chơi mỗi nơi một chút, chỉ có một điều, không thể làm muội muội bị ủy khuất.”
“Dạ, nhi thần đã biết.” Lương Thiệu ngôn quay đầu lại liền duỗi tay dắt lấy tay Châu Châu, tuấn tú trên mặt lộ ra tươi cười, “Biểu muội, cùng biểu ca đi thôi.”
Hoàng Hậu mắt nhìn hai người ở bên nhau tay dắt tay, chỉ là ngay sau đó một nháy mắt thì Châu Châu liền rút tay trở về.
Nàng suy nghĩ hạ, đi đến bên người Hoàng Hậu, “Cô cô, ta muốn ở lại bên người.”
Hoàng Hậu cười một tiếng, nàng sờ sờ đầu Châu Châu, “Cô cô già rồi, không cần cô nương trẻ tuổi là ngươi ở bên đâu, ngươi cùng Thiệu ngôn đi chơi đi, ngoan.”
Châu Châu đành không tình nguyện mà đi theo lương Thiệu ngôn.
Hai người ra khỏi cung điện Hoàng Hậu, liền biến thành một trước một sau, lương Thiệu ngôn đi ở phía trước, Châu Châu theo ở phía sau,phía sau hai người còn có một đoàn nô tài đi theo. Lương Thiệu ngôn quay đầu nhìn vài lần, nhịn không được dừng lại nói: “Biểu muội.”
Châu Châu lui một bước, ánh mắt cảnh giác mà nhìn lương Thiệu ngôn.
“Ngươi cách xa ta như vậy làm gì? Ta cũng không ăn thịt ngươi.” Lương Thiệu ngôn nhếch môi cười cười. Hắn vốn định bày ra vẻ soái khí để Châu Châu chú ý hắn, nào biết tầm mắt Châu Châu lại không có đặt trên người hắn, mà lướt qua hắn.
Lương Thiệu ngôn xoay đầu, lại nhìn thấy một người hắn cực kỳ chán ghét rồi.
Lý Bảo Chương mang theo hai tiểu thái giám từ hành lang trải dài phía sau bọn họ, tựa hồ như không có nhìn thấy bọn họ, lập tức đi về phía trước. Lý Bảo Chương không hổ danh được ca tụng là thái giám đẹp trai nhất hạp cung, trang phục thái giám màu xanh lục đậm được hắn mặc lên phảng phất cũng thành ra áo gấm được may đo riêng. Chỉ ngắn ngủi mà xuất hiện một chút, vậy mà khuôn mặt trắng nõn kia liền giống hoa quỳnh đến vậy, hiện thế ngắn ngủn.
Lương Thiệu Ngôn lại xoay đầu lại nhìn Châu Châu, nhịn không được mà nhăn mi, “Ngươi còn nhìn hắn nữa?”
Châu Châu tận đến lúc không còn nhìn thấy thân ảnh Lý Bảo Chương, mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt. Nàng đối với lời nói Lương Thiệu ngôn làm như không nghe thấy, lướt qua Lương Thiệu Ngôn lập tức đi phía trước. Lương Thiệu ngôn nhìn Châu Châu như vậy, tức giận đến cắn răng, nhưng hắn lại không thể không đem cục tức này nuốt xuống.
Mẫu hậu đã dặn hắn không được khi dễ Châu Châu.
Một lúc đi dạo này, cuối cùng kết thúc bằng một cái tan rã không vui gì.
Mà việc Hoàng Hậu làm kế tiếp càng làm cho Châu Châu không biết làm sao.
“Mật nhi, ngươi năm nay cũng kề mười sáu, cũng nên suy xét đến vấn đề hôn sự rồi.” Hoàng Hậu vuốt tay Châu Châu, “Ngươi yên tâm, toàn kinh thành này thanh niên tài tuấn bổn cung đều cho mật nhi chọn lựa.”
“Dạ?” Châu Châu trợn tròn mắt, “Nhưng còn”
Hoàng Hậu cười nhìn nàng, “Nhưng còn cái gì?”
Châu Châu nói không ra lời, nàng nhớ rõ Hoàng Hậu đã nói không được nhắc đến Lý Bảo Chương.
Hoàng Hậu nói phải tìm hôn phu cho Châu Châu, liền thật lòng dốc tâm sức tiến hành việc này, chỉ trong ba ngày, trước mặt Châu Châu đã bày một đống bức hoạ cuộn tròn. Mỗi bức họa cuốn bên trên đều vẽ một thanh niên tài tuấn. Châu Châu nằm bẹp trên bàn, nghe cung nữ bên cạnh niệm.
“Hộ Bộ Thượng Thư chi con vợ cả, Hạ Tử Dễ, năm nay hai mươi.”
“Lễ Bộ tả thị lang chi con vợ cả, Hứa Nhạc Thủy, năm nay hai mươi hai.”
“……”
Chờ cung nữ niệm xong, Châu Châu dựa trên bàn đã ngủ khò rồi.
Mấy cung nữ hai mặt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Lương Thiệu ngôn nghe nói việc Hoàng Hậu tìm hôn phu cho Châu Châu lập tức chạy tới cung điện Hoàng Hậu.
“Mẫu hậu, ngươi tìm hôn phu cho biểu muội?” Lương Thiệu ngôn vẻ mặt cổ quái, “Nhi thần thấy biểu muội còn nhỏ mà.”
Hoàng Hậu thần sắc thực đạm, “Làm sao vậy? Bổn cung lo việc hôn nhân cho Mật nhi, cũng không cần ngươi chạy qua một chuyến? Cũng phải kể đến mấy thế gia đệ tử đó ngươi thường ngày giao hảo cũng không tệ lắm nhỉ?”
Lương Thiệu ngôn nhanh chóng hồi tưởng mấy người bạn tốt bên người mình, lập tức cho đáp án, “Không, mẫu hậu, mấy người nhi thần thường chơi đều có chút không ổn.” Hắn chạy đến đứng bên người Hoàng hậu, “Mẫu hậu, người vừa tìm được biểu muội về, liền tìm hôn phu cho nàng, không khỏi có chút nóng nảy.”
Hoàng Hậu thở dài, “Bổn cung cũng không vội vã chuyện hôn nhân của tỷ tỷ ngươi, cũng may mật nhi là đứa nghe lời, không giống tỷ tỷ ngươi tính tình cứng đầu như vậy. Huống hồ việc này cũng không gấp, một chốc một lát cũng không nhất định có thể tìm được vừa ý Mật nhi, tìm được rồi còn muốn nhìn kĩ gia thế, nhân phẩm, tướng mạo, … của người kia, nếu đính hôn, ít nhất cũng cần chuẩn bị trong thời gian một hai năm, mới có thể gả, đến lúc đó mật nhi cũng mười tám tuổi rồi, ở dân gian này tính là gái lỡ thì rồi.”
……
Trăng lên đầu cành liễu, bóng đêm nặng nề.
Hương liễu ngại đi vệ sinh ở trong phòng vì lưu mùi, ban đêm đều là ra ngoài đi, nhưng đêm nay ngoài ý muốn lại thấy một người. Nàng vốn là bị đối phương hoảng sợ, cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện quả là người.
“Lý công công.” Hương liễu hô lên âm thanh.
Lý Bảo Chương ngồi xổm ở nơi đất Châu Châu trồng đầy các loại hạt giống hoa, bên chân hắn đặt một cái thùng gỗ, như là để tưới nước cho chồi cây. Từ sau khi Châu Châu rời đi, mấy hạt giống hoa này liền không có ai chăm. Dưới ánh trăng, mặt hắn càng thêm trắng nõn, bởi vì cúi đầu, liền lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, giống như ngọc mỡ dê.
Nghe thấy âm thanh Hương Liễu, Lý Bảo Chương trở về phía dưới, ánh mắt cực đạm, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Hương liễu nhấp môi cười một chút, chậm rãi đi tới, “Nô tài có chút ngủ không được, Lý công công cũng ngủ không được ạ?”
Lý Bảo Chương vặn hồi mặt, “Ngươi nếu là ngủ không được, liền lau toàn bộ cửa sổ trong điện một lần đi, hiện giờ gần đến cuối năm, hạp cung còn muốn tổng vệ sinh toàn bộ một lần.”
Khuôn mặt tú lệ nho nhỏ của Hương liễu tức khắc liền cứng đờ, nàng vốn tưởng rằng Châu Châu đi rồi, mình sẽ còn có chút cơ hội, nào biết Lý Bảo Chương này hoàn toàn không biết phong tình, một miệng lớn muốn nói đến chết người. Xem ra hoạn quan chính là hoạn quan, không được xem nam nhân gì cả.
Hương liễu xấu hổ mà cười trừ, “Nô tài liền trở về ngủ.”
Lý Bảo Chương thanh âm thực lãnh đạm mà nói: “Đi lau cửa sổ xong hẵn trở về ngủ, đúng lúc trị tật mất ngủ này cho ngươi.”
Hân Hân: "Phạt cho bỏ cái tính tơ tưởng chủ nhân đi, anh làm đúng lắm trừ hậu họa cho vợ!" ↖(^▽^)↗