Chương 9: Thói quen khó bỏ

Edit + Beta: Winnie

Lý Bảo Chương trầm mặc khẽ chớp mắt một cái, tiến đến trước mặt Châu Châu, hắn không đáp một tiếng mà nhanh chóng lấy tiểu y phục trong tay Châu Châu, giúp nàng mặc vào, chỉ là thời điểm giúp nàng buộc lại hệ dây lưng, ngón tay vì đυ.ng tới làn da mịn màng của đối phương liền không kìm được khẽ run một chút.

Châu Châu khẽ bước lui một chút, "Ca ca, tay ngươi thật lạnh."

"Lạnh sao? Vậy ngươi tự mình mặc đi." Giọng Lý Bảo Chương lúc này ẩn hiện lãnh khí, Châu Châu lườm hắn một cái, trong lòng cũng minh bạch một ít, Lý Bảo Chương tuy rằng khá hung dữ, nhưng lần nào cũng chỉ hung hãn trong lời nói, trên thực tế động tác lại rất ôn nhu.

"Ngươi bị thương là chuyện như thế nào?" Lý Bảo Chương giúp Châu Châu xuyên xong tiểu y phục, đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay nàng hiển hiện rõ ràng vệt đỏ, hắn nắm lấy tay Châu Châu nhìn kỹ, vệt đỏ kia tựa hồ là bị dây thừng thít chặt tạo ra: "Bọn họ trói ngươi?"

Châu Châu gật đầu, nghe đáp ánh mắt Lý Bảo Chương càng thêm âm trầm vài phần, hắn nhìn thẳng vào mắt Châu Châu, "Ngươi lần sau còn dám trèo tường trốn không? Nếu có lần sau, bọn họ chắc chắn sẽ trói lại ngươi rồi đặt trên lửa nướng chín."

A?

Châu Châu sửng sốt, không rõ nguyên do, "Vì sao lại muốn nướng ta?"

"Bởi vì ngươi chính là Châu Châu." *

* Châu Châu ~ heo nhỏ (=.=")

Châu Châu còn chưa kịp phản ứng lại đây, "Vì sao ta là Châu Châu lại đem ta đi nướng chứ?"

Lý Bảo Chương bị chọc cười, "Ngươi thật sự rất rất ngốc."

Lý Bảo Chương giúp Châu Châu đem quần áo mặc xong, Châu Châu là người Hồ, chưa từng mặc qua quần áo của người Hán bao giờ, quần áo mà Lý Bảo Chương lấy cho Châu Châu hiện giờ chính là quần áo của cung nữ, y phục cung nữ so sánh với y phục của Hán nữ bình thường càng phức tạp hơn trong cách mặc, nàng cũng không hiểu tại sao phải như vậy.

"Ngươi đã nhớ kỹ cách mặc chưa?" Lý Bảo Chương một bên giúp Châu Châu thătd đai lưng một bên hỏi nàng, quả nhiên nhìn thấy ngốc tử kia lắc lắc đầu. Trải qua hai đời, hắn đã quá quen với tính cách của tiểu trư ngốc này, đời trước y phục của Châu Châu đều do hắn hỗ trợ mặc, bất quá một đời này hắn không tính sự việc như vậy tiếp tục diễn ra.

"Lần sau ta lại dạy ngươi thêm một lần, ngươi nếu lại học không được, cũng đừng mặc quần áo làm gì. Khi mùa đông tới lạnh chết ngươi." Lý Bảo Chương không quên đe dọa Châu Châu vài câu.

Châu Châu nga một tiếng, nàng nhỏ giọng trả lời: "Ta sẽ học được mà."

Lý Bảo Chương giúp Châu Châu mặc tốt quần áo, liền đem nàng về phòng, giường đệm đã trải sẵn, "Ngươi nằm trên giường đi, đừng lộn xộn." Kỳ thật theo đạo lý, khoảng thời gian này thường ngày Lý Bảo Chương còn phải ở bên cạnh hoàng đế hầu hạ, bất quá mặt hắn bị tên Lương Thiệu ngôn đánh sưng lên, Hoàng Thượng nhìn thấy liền không thoải mái, liền để hắn trở về nghỉ ngơi.

Châu Châu nằm ở trên giường, lại không biết nên làm chút cái gì, đêm qua nàng là khóc lóc rồi ngủ mất, sáng nay lúc tỉnh lại, Lý Bảo Chương cũng không còn ở bên người nàng, nghĩ đến nàng cùng Lý Bảo Chương ở một chỗ thời gian cũng không quá dài. Châu Châu sờ sờ mũi, A Đạt nói khi có chủ nhân, nàng liền có thể sống tốt hơn, hiện tại đây chính là sống tốt sao?

Nàng nhìn giường nệm mềm mềm dưới thân, này giường ngủ của Lý Bảo Chương, thông thường mà nói thì cái ổ chăn của nam nhân luôn thối hoắc, tựa như A Đạt, phòng hắn luôn hôi ơi là hôi, trên người hắn cũng có mùi nữa, nhưng Lý Bảo Chương lại không giống, từ lúc nàng cùng hắn tiếp cận tới giờ, phát hiện trên người luôn có mùi hương nhàn nhạt, giống như hắn rắc phấn thơm lên trên người vậy.

Đại khái nguyên nhân chắc là do thân phận thái giám này, cho nên so nam tử bình thường kia càng thêm ái mĩ đi. Châu Châu lại nhớ tới Lý Bảo Chương kia, hắn ta có một đôi môi hồng, răng trắng, da lại mịn, nếu là hắn không hung sữ như vậy, cho dù là nhíu mày, hay cười một cái, nhất định sẽ cực kì đẹp nha.

Thời điểm Châu Châu đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Bảo Chương từ bên ngoài đi vào. Hắn hình như vừa mới tắm gội xong, trên mặt còn vương chút bọt nước. Hắn ghé mắt vào trên giường liền thấy đôi chân nhỏ của Châu Châu. Đi tới trước gương trang điểm, hắn nhìn kỹ gương mặt của chính mình,rồi trong ngăn tủ ở bàn trang điểm lấy ra một lọ dược, hắn là một nô tài, chuyện bị người ta đánh này chỉ là chuyện thường ngày, chỉ là từ lúc hắn trọng sinh rất ít bị đánh, bất quá hắn vẫn sẽ chuẩn bị dược phòng ngừa.

Nếu như ngày mai mặt hắn còn sưng đến lợi hại như vậy, sợ là lại không có biện pháp ở ngự tiền hầu hạ. Hôm nay bị thập lục hoàng tử Lương Thiệu ngôn phiến mấy bạt tay, hắn càng rõ ràng một điều, hắn tuy được Hoàng Thượng sủng tín, nhưng chung quy vẫn chỉ là một nô tài, nô tài sao có thể qua mặt chủ tử đây?

Lý Bảo Chương bôi trên mặt một lớp dược thật dày, dược khí có vị huân làm hắn đều nhịn không được nhíu mày. Bôi xong lại cầm dược bình đi tới mép giường, hắn nhìn một lát, liền ở mép giường ngồi xuống, "Đưa tay."

Châu Châu bò dậy từ trong chăn, ngồi thẳng lên, nàng đem hai tay mình hai tay duỗi ra ngoài, Lý Bảo Chương một tay nắm lấy một tay tỉ mỉ bôi dược lên cổ tay Châu Châu, hương vị kia thật sự rất khó chịu, Châu Châu liền ngưỡng đầu ra sau tránh né. Động tác của nàng cư nhiên bị Lý Bảo Chương chú ý tới, hắn khẽ nhấc mí mắt lườm một cái, nói: "Đã ngại hương vị khó nghe, thì lần sau đừng trèo tường."

Châu Châu bặm bặm môi, nàng nhìn Lý Bảo Chương, trên nửa khuôn mặt bị đánh kia của hắn bị bôi dược thật dày, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Hắn buông ánh mắt, hàng mi dài giống như ánh sáng ở cánh đom đóm, ánh sáng nơi đáy mắt giống như ánh sáng đom đóm chi đuôi, mắt hắn trông rất tuyệt, mi cốt cao, có vẻ mắt càng thêm thâm thúy, nếp gấp mí mắt rất sâu, phảng phất như đã dùng đao khắc nên.

"Ca ca, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Châu Châu nhỏ giọng hỏi, nàng cảm thấy Lý Bảo Chương đối nàng thực hung lại thực ôn nhu, một vị tỷ tỷ nói cho nàng biết, trên đời này có vài người trời sinh tương đối kì lạ, rõ ràng là người tốt nhưng lại cố ý giả bộ thực hung hãn, có lẽ Lý Bảo Chương chính là người như vậy, bọn họ sau này còn phải cạnh nhau cả đời, hắn không thể nào cứ hung với nàng như vậy được.

"Liên quan gì ngươi."

Sau một câu nói của Lý Bảo Chương, Châu Châu cúi đầu quyết định vẫn là không nên chủ động cùng Lý Bảo Chương nói chuyện, hắn thật sự rất hung nha.

Lý Bảo Chương sát xong dược liền đi rửa sạch tay, trong lúc rửa tay thuận tiện suy nghĩ đêm nay làm sao ngủ, vẫn còn phòng trống nhưng lại chưa được dọn, hắn tối nay cũng mệt mỏi, không muốn dọn nữa, ngày mai còn phải dậy sớm, vẫn là tạm thời chấp nhận ngủ chung đi, chờ kgi rảnh lại đem kia phòng dọn ra, đến lúc đó liền đem cái độc phụ kia đuổi qua đó.

Nghĩ một lúc sau, Lý Bảo Chương thở dài một hơi, hắn lắc tay làm nước trên tay rơi xuống rồi vào trong phòng.

Trong phòng Châu Châu đã nằm vào trong chăn, hắn nhìn thoáng qua sau đó thổi tắt ngọn nến.

Lý Bảo Chương ngủ ở phía sườn ngoại, Châu Châu ngủ ở phía trong, cả hai người đều ngủ không được, Châu Châu thanh tỉnh là vì lần đầu cùng nam nhân cùng nhau nằm trong chăn, tuy rằng nàng cảm thấy người nam nhân này không thể làm gì nàng, nhưng trên người đối phương vẫn mang hơi thở xa lạ làm nàng rất khó đi vào giấc ngủ.

Còn Lý Bảo Chương là bởi vì Châu Châu tỉnh, nên chính hắn cũng ngủ không được.

Người đời trước hại hắn bây giờ nằm ở bên cạnh hắn, tuy rằng hiện tại nàng ta cái gì cũng không có làm. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất phức tạp, hắn cảm thấy chính mình hẳn là nên đối xử Châu Châu tàn nhẫn chút nữa, chứ không phải giống như bây giờ, còn cho phép nàng ngủ ở trên giường. Loại nữ nhân ngoan độc như nàng, hẳn là nên ngủ ở trên mặt đất.

Bọn họ cũng biết đối phương chưa ngủ, nên hô hấp hai người cực kì dùng sức khắc chế.

Châu Châu nhìn chằm chằm màn màu xám một hồi lâu, cảm thấy mắt có chút mỏi, liền nâng lên tay chuẩn bị xoa mắt, mới vừa nâng lên tay liền nghe được giọng Lý Bảo Chương mang theo một tia khẩn trương.

"Ngươi định làm gì?"

Châu Châu bị hoảng sợ, nàng rụt tay, nhỏ giọng mà nói: "Mắt đau, ta muốn xoa một chút."

Nàng nói xong Lý Bảo Chương vẫn trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn trở mình, đưa lưng về phía Châu Châu ngủ.

Hắn cũng không biết chính mình vì sao lúc ngủ, cái người ở phía sau thời điểm dính sát vào mình, thân thể Lý Bảo Chương lập tức cứng rắn, nhưng rất mau hắn liền thả lỏng hạ thể. Trời chưa sáng, Lý Bảo Chương đã tỉnh, mặt hắn vô cảm đem trong lòng ngực người hướng bên trong giường đẩy đẩy ra, chính mình xuống giường. Cánh tay hắn hôm qua bị Châu Châu gối một đêm, đã tê rần.

Hắn xuống giường, đứng dậy xoay đầu nhìn Châu Châu, trong phòng khá tối, hắn không thể thấy rõ mặt nàng, nhưng là từ tiếng hít thở có thể phán đoán được nàng hiện tại ngủ thật sự ngon.

"Thật giống heo." Lý Bảo Chương nhỏ giọng nói thầm một câu, hắn cầm quần áo đi ra bên ngoài mặc.

Tiểu thái giám nâng kiệu đã chờ sẵn, nhìn thấy Lý Bảo Chương cầm quần áo ra tới, không khỏi sửng sốt, đến khi thấy Lý Bảo Chương đứng ở trong viện mặc quần áo, trong lòng liền đều đã hiểu.

Vị này Lý công công từ trước đến nay nhất khắc nghiệt không buông tha người, nhưng từ khi có tức phụ thật là ghê gớm, hôm qua bị thập lục hoàng tử thưởng mấy bàn tay, vẫn như cũ đem vị Mị Nô gây chuyện kia nâng niu ở trong bàn tay, quần áo còn phải mặc ở viện ngoài, sợ đánh thức kiều kiều.

Nếu là Lý Bảo Chương biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhất định sẽ hung hăng mắng bọn họ một trận.

"Loạn ngôn*, ta không phải vì nàng ta mới phải ra đây mặc quần áo."

Mắng xong lúc sau, nhưng phỏng chừng Lý Bảo Chương cũng tìm không ra cái lý do gì để phản bác.

So với cừu hận, thói quen còn khắc sâu vào trong xương cốt hắn thêm vài phần.

......

Thời điểm Châu Châu tỉnh lại, bên ngoài ánh nắng đều đã chiếu vào tận giữa nhà, nàng nhìn áo ngoài được đặt ở trên ghế, mặc vào lung tung buộc lại thắt lưng, nàng hôm qua cũng là tùy tiện mặc vào.

Đêm qua bởi vì sợ buổi sáng sẽ không mặc được, nàng chỉ cởϊ áσ ngoài, bên trong quần áo căn bản không dám cởi.

Nàng hôm nay bò dậy hảo hảo nghiên cứu sau sân viện Lý Bảo Chương, rốt cuộc đây là nơi có khả năng nàng phải ở cả đời, tuy rằng nàng không thích, Châu Châu cảm thấy vẫn là ngoài cung tự do hơn, trong hoàng cung thì không thể đi loạn giống vậy. Lý Bảo Chương đã dặn dò nàng, làm nàng không được ra khỏi viện, nếu không lại xảy ra chuyện, hắn cũng không giữ được nàng.

Cái viện này có bốn gian phòng, một gian phòng ngủ, một gian tắm phòng, còn có một gian phòng chất củi, phòng chất củi phía trước đặt một cái bếp, hẳn là dùng để nấu nước, vẫn dư lại một gian phòng trống, bên trong có một chiếc giường bằng ván gỗ, nhưng nhìn kĩ trên bề mặt ván gỗ tích lớp bụi bẩn rất dày, xem ra đã lâu không ai ngủ qua.

Châu Châu tìm nước rửa mặt, đồ ăn buổi sáng hôm nay chuẩn bin cho nàng so với hôm qua trông tinh xảo hơn nhiều, là một ít điểm tâm. Châu Châu đang muốn ăn, sân ngoài lại vang lên tiếng ồn ào.

"Cửa này còn dám khóa lại, mở ra cho bổn hoàng tử mau."

Châu Châu nghe thấy thanh âm kia liền sửng sốt, chờ nàng ý thức được đó là giọng của thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn, nàng sợ tới mức chạy vào trong phòng trốn đi.

Hắn sao lại tới?

Nàng chợt nhớ tới lời nói hôm qua khi hắn lôi kéo tay nàng, trong lòng liền sinh ra cảm giác bất an lo sợ.

17:45 - 4/1/19