Edit: Nhi Huỳnh
“Là anh.” Phong Quang nhận ra người đàn ông này, “anh không phải là nhân viên phục vụ của khách sạn ở cổ trấn sao?”
anh ta chính là nhân viên đã đưa thư cho cô.
anh ta lễ phép cười nói: “Tôi bây giờ đã đổi công việc rồi.”
“Ha, công việc nói đổi là đổi sao?” Phong Quang tiến lên một bước, níu lấy caravat củaanh ta, khiến anh ta phải cúi đầu, cô mỉm cười, ngang ngược, “anh nói xem, nếu như tôi đột nhiên hôn anh một cái, hắn có thể muốn đích thân giết anh luôn không? Dù sao, ngay cả tôi hắn cũng muốn giết, bởi vì cái phần chiếm hữu biến thái đó.”
Người đàn ông ngu người, mặt mày khủng hoảng.
Tốt lắm, xem ra anh ta cũng biết Ôn Quỳnh là người đáng sợ đến mức nào.
Quản lý còn không biết sao lại lòi ra một nhân viên mà mình không biết, Ngu Thuật thế nhưng lại nhíu mày sâu xa.
“Tôi đúng là rất tò mò, không thì, tôi hôn anh một chút nhé?”
“cô, cô Hạ… hình như tôi chưa từng làm gì đắc tội cô đi.”
“Trợ Trụ vi ngược có tính không?”
“…”
Phong Quang buông caravat, đẩy anh ta ra, giống như một bà điên mà la lên giữa cửa hàng trống trải, “Ôn Quỳnh, anh đi ra cho tôi!”
không ai trả lời cô.
“Được lắm, anh không ra phải không?” Giữ vững nguyên tắc gần đây, Phong Quang lại bắt lấy người đàn ông mới bị đẩy ra kia lần nữa, “Nếu anh không ra, có tin tôi liền đè tên này ra làm không?”
Cái này đúng là… một lời nói to gan khiến người ta phải sợ hãi.
Trong một góc, một bóng người cao to chậm rãi đi ra, thân hình hắn rất gầy yếu, suy nhược đến mức như chỉ cần một cơn gió đã có thể thổi hắn bay đi, dù sao cũng là bệnh nặng chưa khỏi, cứ thế mà rời khỏi phòng bệnh, như sắc mặt tái nhợt của hắn, đúng là không nói được lời nào.
Hắn cười nhợt nhạt, “Phong Quang, em tìm anh.”
“anh cuối cùng cũng đi ra.” Phong Quang lại đẩy người đàn ông đáng thương bị cô bắt ra, liếc nhìn áo bệnh nhân còn chưa kịp thay trên người Ôn Quỳnh, lạnh lùng nói: “anhkhông muốn sống nữa.”
“Bởi vì muốn chết, cho nên tìm đến Phong Quang.”
trên mặt cô không thấy một tia cảm động, “anh theo tôi bao lâu?”
“Theo Phong Quang từ lúc em rời tôi đi.”
“Bệnh viện thế mà cũng thả anh ra.”
“Bọn họ không dám ngăn cản anh.”
cô cười, “Tự hào lắm sao?”
Hắn cười trả lời, “Có thể nhìn thấy Phong Quang, là chuyện đáng vui vẻ nhất.”
“Chúng ta đã xong hết rồi.”
“Một mối quan hệ chấm dứt, là bắt đầu của một mối quan hệ khác.”
“không sai, nhưng là mối quan hệ khác đó, không có anh.”
Ôn Quỳnh nhìn Ngu Thuật đang mặc kệ mọi chuyện xung quanh, “không có vấn đề gì, cho dù Phong Quang muốn ở cùng ai, anh đều ôm tâm trạng chúc phúc cho em, anhlại cố gắng biến thành một người, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, thì anh cũng sẽ hạnh phúc.”
Có lẽ hắn đang cố gắng ngụy trang, nhưng trước sự cố gắng ấy, hắn sẽ không khống chế được ý muốn giết người trong đầu, mục tiêu không phải Phong Quang, mà là người mà cô lựa chọn.
Giác quan thứ sáu của Ngu Thuật luôn luôn đặc biệt mạnh, anh lắc tay lui ra sau từng bước, “Tôi chỉ là một người ngoài cuộc, các người có yêu hận tình cừu gì đấy, đềukhông có quan hệ gì với tôi.”
không ai quan tâm anh.
Ôn Quỳnh đã cầm lấy đôi giày trắng từ tay của cấp dưới, “Phong Quang, em sẽ cảm lạnh, anh giúp em mang giày, được không?”
không được.
cô mở miệng thở gấp, hai chữ này vẫn không nói được ra miệng, hắn cẩn thận chăm sóc như vậy, làm sao có thể có ý nghĩ giết cô ở trong đầu chứ? Nhưng chỉ có người cẩn thận chăm sóc như vậy, mới có thể có tâm tư kín đáo đến thế, khiến cô khôngnhịn được mà muốn mềm lòng, cũng khiến lòng cô sinh ra e sợ.
Phong Quang không nói lời nào, Ôn Quỳnh nhận định cô đang cam chịu, tiến lên, ngổi xổm trước người cô, hắn nắm mắt cá chân của cô, cảm nhận được sự cứng người trong nháy mắt, cũng cảm nhận được sự nới lỏng rất nhanh sau đó của cô.
Hắn cẩn thận lấy ra một cái khăn thay cô lau đi tro bụi dính lên chân cô, sau đó mới nhẹ nhàng cẩn thận đem chân cô để vào trong chiếc giày thoải mái, đợi đến khi hai chân đều may giày, hắn ngẩng đầu, “Phong Quang, giày có thoải mái không?”
Tình ý miên man lưu chuyển trong đôi mắt xinh đẹp, đầu độc người nhìn.
Bởi vì cô có thể nhìn thấy, bản thân trong mắt hắn, chính là duy nhất.
Rất lâu trước đây, cũng từng có một người đàn ông đã làm như vậy, cô mang đôi giày trắng mà hắn mua, giá cũng không sang quý, cũng rất vừa chân, thực sự thoải mái.
Trong đầu Phong Quang có chút mơ hồ, cô cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn hắn thật lâu, sau đó cô đột nhiên nói: “Ôn Quỳnh, anh rốt cuộc là loại người như thế nào?”
Có lẽ so với Tiết Nhiễm còn đáng sợ hơn, có lẽ so với Tiết Nhiễm còn ngây thơ hơn, côkhông rõ, cho nên nghi vấn.
“anh sẽ trở thành… người mà Phong Quang muốn anh trở thanh.”
“Nói như vậy, bản thân anh có tin được không?”
Hắn lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Chỉ cần Phong Quang đồng ý thử tin tưởng anh là đủ rồi.”
“Nhưng mà, tôi không thể tin anh.”
Trong đôi mắt hắn che giấu sự ảm đạm, “Phong Quang không tin anh cũng không sao, ngoại trừ anh, Phong Quang sẽ không có người đàn ông nào khác.”
cô nghĩ muốn cười lạnh châm chọc vài câu, nhưng lại cười không nổi, “anh tự tin đến thế?”
“trên đời này, không có ai yêu em hơn anh.”