Sáng ngày hôm sau, bà Lam dậy sớm lắm. Cứ đi đi lại lại ngó vào phòng Ưng Trạch xem đứa cháu cưng của bà đã dậy chưa. Thật ra đêm đó vì quá hạnh phúc mà bà ấy cũng không ngủ được. Cả tôi cũng vậy, vì không cần phải gã đi nữa nên cũng vui lắm, một phần vì Ưng Trạch đã tỉnh lại, tôi cũng có khá nhiều hồi hộp nên cũng không ngủ được. Bà Lam thấy tôi đứng ngay cửa phòng Ưng Trạch liền ra hiệu cho tôi nhỏ tiếng.
– Sao cháu lại đứng đây, dậy sớm vậy?
– Đêm qua cháu không ngủ được, còn bà sao mà mắt quần thâm thế kia?
– Ta cũng không ngủ được.
– Bà ơi, bao nhiêu quà cưới ấy, bà cho người dọn đi nhé.
– Ta cho cháu đấy, không sao đâu.
– Vâng cháu cảm ơn, nhưng như thế này đã đủ rồi, với lại cháu không phải lấy chồng nữa nên không cần đâu bà ạ.
– À… ừ… Tiểu Di này…
– Vâng, cháu đây.
– À… thôi ta sẽ nói sau.
Liếc vào phòng thấy Ưng Trạch giường như đã tỉnh, bà Lam và tôi cùng đi vào. Bà Lam lại bên giường nắm lấy tay Ưng Trạch. Thấy bà nội Ưng Trạch gọi ngay…
– Bà…
Nước mắt vui sướиɠ của bà Lam lại chảy ra, sau bao nhiêu năm giờ bà ấy mới nghe lại tiếng gọi thân iu.
– Bà đây… bà của cháu đây… Cháu thấy thế nào rồi, có không ổn ở đâu không? Có đau ở đâu không?
Ưng Trạch khẽ lắc đầu, giọng trầm khàn nam tính.
– Không…
Chắc vì mới tỉnh lại nên anh ấy chưa thể nói được nhiều.
– Tốt rồi.. tốt rồi… cháu ăn chút cháo nhé, lát nữa sẽ đi viện kiểm tra lại.
Rồi bà ra lệnh cho người hầu mang cháo yến lên, tự tay bà đút cho Ưng Trạch ăn. Lúc này Ưng Điềm cũng đi vào, lại bên giường ôm lấy anh mình.
– Anh hai… anh tỉnh lại rồi, nhớ anh lắm..
Mọi hoạt động của Ưng Trạch có phần hạn chế, nên chưa thể với tay ôm lấy Ưng Điềm, chỉ gọi 1 tiếng.
– Điềm…
– Hay quá, anh lại nói được rồi… hay quá…
Bà Lam nhắc khéo Ưng Điềm.
– Ưng Điềm… vậy đủ rồi, anh cháu vừa tỉnh hãy để anh cháu nghĩ ngơi. Chúng ta xuống nhà ăn sáng, rồi lát nữa sẽ cùng đi bệnh viện.
– Vâng ạ.
Tôi cũng ở đó, cũng vui niềm vui của họ, nhưng không một ai nhớ đến sự có mặt của tôi. Chắc vì họ vui quá nên tôi vô tình không tồn tại, tôi cũng không trách họ vì cơ bản trước đây đối với họ tôi cũng không tồn tại.
Tầm 2 tiếng sau, Ưng Trạch được bà Lam và Ưng Điềm đưa đến bệnh viện quốc tế kiểm tra lại, mọi thứ đều ổn và quay lại hoạt động bình thường. Bác sĩ chuyên khoa thông báo với bà Lam.
– Chúc mừng bà, mọi thứ đều ổn hết. Nhưng còn phải tập đi, vì lâu ngày cậu ấy nằm một chỗ,và làm vật lý trị liệu…
– Được được… tôi cảm ơn bác sĩ.
Bà Lam quay sang nắm tay Ưng Trạch
– Cháu nghe bác sĩ nói không, cháu đã khỏe mạnh lại rồi đấy. Nhờ phúc phật tổ phù hộ đấy.
Ưng Trạch chỉ nhìn bà Lam khẽ gật đầu, có phải do mới tỉnh lại nên anh ấy còn mệt chăng. Còn Ưng Điềm thì mừng ra mặt.
– Hay quá, anh hai tỉnh lại, em lại khỏe rồi. Gánh vác cả một tầm đoàn thật sự là quá sức với em, em lại trở về vị trí của mình thôi.
Ưng Trạch nhìn Ưng Điềm khẽ nhoẻn miệng cười.
[…]
Không cần phải lấy tôi nữa, Ưng Điềm vui vẻ chạy đến chỗ chung cư báo tin vui cho Hoa Tuyết.
Tiếng cửa mở cũng khiến Hoa Tuyết ngạc nhiên, vì ngoài Hoa Tuyết và Ưng Điềm ra thì không ai biết mật khẩu phòng này cả.
– Ưng Điềm… sao anh lại ở đây? Chẳng phải bây giờ anh…
Ưng Điềm nhìn Hoa Tuyết giọng cơn cơn.
– Là chú rể chứ gì?
– Um.
Ưng Điềm lại bên ôm lấy Hoa Tuyết hôn một cái rồi lại mở tủ lạnh, lấy lon bia mát lành uống một ngụm. Trong khi đó Hoa Tuyết thì bốn bề thắc mắc.
– Anh hai anh tỉnh lại rồi, anh không cần phải lấy cô ta nữa.
Hoa Tuyết như bị sét đánh, choáng váng, đầu óc mụ mị, không thể tin vào những lời mình vừa nghe được.
– Tỉnh… Ưng… Ưng Trạch… tỉnh rồi?
– Em sao vậy Hoa Tuyết? Anh thấy em không được ổn lắm.
– Không… không sao… em vui quá đó mà..
Ưng Điềm vứt vỏ lon bia vào thùng rác, lại ôm lấy Hoa Tuyết, đưa mũi hít hà mùi thơm từ vai cô ấy.
– Hoa Tuyết à, vậy là không ai có thể chia rẽ chúng ta được nữa. Sau này anh chỉ là chú rể của em thôi.
Giờ cho dù Ưng Điềm có nói bao lời ngọt ngào thì Hoa Tuyết đâu có nghe lọt tai. Vì bao tính toán của cô sắp có sự đổ vỡ.
Tâm trạng bất ổn nên Hoa Tuyết không ở lại mà cố khuyên bảo Ưng Điềm đi về chăm sóc anh trai. Còn cô bực bội bỏ về nhà, xin nghĩ bên bệnh viện một vài hôm. Chứ tâm trạng cô lúc này mà có bệnh nhân vào cấp cứu, chắc dễ bị cô xiên chết lắm.
Về đến nhà, từ ngoài cửa cô đã nghe tiếng ông Hoắc Ngạo mắng mẹ cô không tiếc lời. Đang tâm trạng giờ nhìn thấy cảnh này lại càng tâm ức chế hơn. Cô giờ giống như lon nước có ga, chỉ cần một cái kéo nhẹ sẽ bung tỏa tất cả. Cô đành lái xe bỏ đi ra ngoài, tốc độ khó lường và xém gây ra áng mạng thật, nhưng may cô đã phanh kịp. Hơi thở gấp gáp, mặt tái xanh, hai tay nắm chặt lấy vô lăng và tự trấn an mình.
– Không sao đâu… mọi chuyện sẽ không sao đâu… không ai biết được, nhất định chuyện đó không ai biết được…
[…]
Sự kiện Ưng Trạch tỉnh lại, bà Lam đi cúng giường rất nhiều, và rất nhiều chùa nữa. Thắp hương bái lễ xong, bà Lam lại cùng cô người hầu đi đến một nơi.
Đây là con đường đi đến khu ổ chuột ven sông, gập ghềnh và còn ẩm ướt. Tuy thế bà Lam vẫn đi vào ngôi nhà sâu trong hẻm một mình,tay mang theo một túi đồ không cho người hầu đi theo. Bà dừng trước một căn nhà nhỏ, có cổng bằng gỗ cũ kỹ.
Cốc.. cốc…
Bên trong vọng ra tiếng nói của người đàn ông tầm 75 tuổi.
– Nếu đến tạ ơn thì vào, còn đến xem vận hạn thì mời đến ngày mai.
Bà Lam đẩy cửa gỗ đi vào, ông cụ râu tóc bạc phơ vẫn ngồi trước hiên nhấp trà nghe hát từ cái đài cũ. Bà Lam cúi người chào lịch sự.
– Chào ông, tôi đến để tạ ơn.
– Mời bà ngồi.
Ông cụ rót cho bà Lam ly trà nóng. Đang lạnh thế này nhấp một ngụm trà đúng là ấm tận đáy lòng, mùi trà đúng là trà hảo hạn, không giống như lúc đầu bà đến. Trà bà hay dùng bà nhận ra ngay.
– Tôi mang đến trà Tân Cương thượng hạng biếu ông, vì ông không nhận gì khác nên mai tôi lại cho người mang đến nhiều hơn nữa.
Ông cụ cười hiền.
– Tôi nhận thế này là đủ rồi.
– Tôi cảm ơn ông nhiều lắm, nhờ những lời của ông mà cháu trai đích tôn của tôi đã tỉnh lại.
– Cái gì cũng do nhân duyên của nó. Cứ theo tự nhiên mà thuận, đừng ép buộc sẽ không hay.
– Vâng, tôi biết rồi. Tạ ơn ông rất nhiều, xin phép ông tôi về.
– Vâng, chào bà.