Chương 6

Vừa về đến nhà Ưng Điềm đã gọi lớn.

– Bà nội… bà nội ơi…

Cô người hầu chạy ra báo.

– Thưa nhị thiếu gia, lão phu nhân đi họp hội đồng rồi ạ. Lão phu nhân vừa mới đi nghĩ ạ.

– Con nhỏ ăn mày kia đâu?

– Thưa nhị thiếu gia hỏi ai ạ?

– Cái con nhỏ mà bà nội tôi đem về ấy.

– Dạ thưa nhị thiếu gia, tiểu thư Tiểu Di vẫn ở trên phòng ạ.

– Sao lại kêu con ăn mày đó là tiểu thư được chứ. Hết biết.

Ưng Điềm bỏ lên trên tầng tìm tôi, có lẽ tìm phòng tôi không thấy nên đã vào phòng của Ưng Trạch. Thấy anh ta vào tôi liền thả quyển sách xuống đứng lên.

– Cô đó, sao tự nhiên bước vào nhà tôi vậy?

– Tôi đâu có vào, tôi dùng thân trao đổi mà.

– Thân? Cô nghĩ mình là phượng hoàng chắc. Tôi khuyên cô nên đi khỏi đây đi, tránh xa bà nội tôi ra.

– Tôi đi hay ở không phải do tôi quyết định mà được.

– Cô cũng già mồm lắm. Căn bảng cũng vì chữ tiền thôi chứ gì?

Tên này đúng thật là đáng ghét mà, lại đem mấy lời lẽ của người có tiền ra sỉ nhục tôi.

– Đúng vậy.

– Tôi cho cô 1 tỷ, hãy tránh xa bà nội tôi ra.

Tôi cũng ngạc nhiên lắm khi nghĩ mình đáng giá 1 tỷ lận.

– Tôi… tôi…

– 3 tỷ.

– Tôi…

– Vậy thì 5 tỷ, giá cao lắm rồi đó.

5 tỷ chỉ bằng 1 nữa số tiền bà Lam bỏ ra giúp tôi. Thấy tôi im lặng, anh ta lại cao giọng.

– Vậy thì 10 tỷ, hết giá rồi đó.

Tôi vui mừng, vì có số tiền này tôi sẽ trả cho bà Lam, sẽ thoát khỏi tên đáng ghét này.

– Tôi đồng…

Tiếng của bà Lam vang lên.

– 15 tỷ, cháu hãy ở đó với ta.

Tôi nhếch mép cười đểu anh ta.

– Đấy, anh thấy giá trị của tôi chưa?

– Cô…

Tôi lại dìu lấy bà Lam.

– Để xem cháu chống lại ta đến bao giờ.

– Đáng ghét.

Anh lại giận đùng đùng bỏ đi.

[…]

Ưng Điềm đến khu chung cư cao cấp mà anh mua để sử dụng riêng, may quá vẫn còn chốn cho anh dung thân. Cuộc chiến với bà nội anh ắt hẳn còn dài lắm.

Mở tủ lạnh anh lấy chai nước lọc tu một hơi, rồi lấy điện thoại gọi cho Hoa Tuyết.

– Trưa nay em về không, mình đi ăn.

– Em đang còn trong bệnh viện, tối em mới về được.

– Vậy tối gặp, hôm nay anh nấu ăn nhé, về ăn cùng anh.

– Vâng em biết rồi.

Ưng Điềm từng du học nước ngoài nên việc nấu ăn với anh khá đơn giản. Vấn đề bây giờ là anh không còn được mấy đồng, xe cũng không có, thẻ cũng không dùng được nên đành ăn mì gói tạm vậy.

Tối đó khi vào đến phòng chung cư, mùi thơm trong nhà bay ra khiến Hoa Tuyết bụng réo cồn cào, ắt hẳn đồ ăn ngon lắm đây. Nghe tiếng cửa, Ưng Điềm liền ra ngoài.

– Em về rồi à?

– Um, anh nấu gì thơm vậy?

– Bít tết, ngon bá cháy. Em tắm đi rồi ăn nào.

– Vâng, đợi em lát.

Mười phút sau Hoa Tuyết đi ra với váy ngủ khá gợi cảm, Ưng Điềm nhìn Hoa Tuyết với ánh mắt đầy tình. Nở nụ cười tà mị, lên giọng trêu trọc.

– Anh không muốn ăn tối nữa, anh muốn ăn em.

Hoa Tuyết khẽ chu miệng cốc nhẹ lên trán của Ưng Điềm.

– Giờ nào việc ấy. Ăn đi kẻo nguội nè.

– Um.

Ưng Điềm rất galang nhé, cắt sẵn bít tết cho Hoa Tuyết nữa, còn không quên rót cả rượu vang.

Hoa Tuyết cho miếng thịt bò mềm tan vào miệng cảm giác thật hạnh phúc, nhưng không quên việc của Ưng Điềm nên cô quan tâm.

– Việc của anh và bà nội anh sao rồi?

– Đang gay cấn chưa có hồi kết.

– Là sao?

– Khóa hết thẻ, xe cũng không có, địa vị cũng không nên anh thành kẻ vô sản đây.

Nghe thế Hoa Tuyết ra vẻ không hài lòng lắm.

– Tại sao lại thế được? Dù sao bây giờ anh là cháu độc đinh còn gì?

– Biết thế, nhưng bà nội cứ bắt anh lấy con ăn mày kia. Nhưng không sao, anh có kinh nghiệm làm quản lý bao nhiêu năm mà, với cả khuôn mặt đẹp này cũng có giá lắm đó.

Nghe Ưng Điềm nói thế Hoa Tuyết khẽ cười, người đàn ông có trách nhiệm như vậy mới xứng với cô chứ.

– Anh cứ dùng xe của em mà đi, lấy thẻ của em mà dùng.

– Thôi, đàn ông ai lại ăn bám phụ nữ vậy, anh không thích.

Hoa Tuyết đưa tay nắm lấy tay anh, cười mỉm.

– Em là người phụ nữ của anh, tất cả của em là của anh. Anh đừng ngại gì hết.

– Um… vậy, anh mượn tạm nha.

Hoa Tuyết liền gật đầu đồng ý.

[…]

Hôm sau, khi trang phục chỉnh tề, Ưng Điềm tự ngắm mình trước gương lần nữa. Anh nghĩ với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của anh thì kiểu gì lại không được nhận việc.

Anh lái chiếc audi của Hoa Tuyết đến chỗ mà được gọi đi phỏng vấn, nhưng cái thái độ trên đầu thiên hạ của anh lại không nơi nào nhận. Suốt cả tuần như thế khiến anh cực kỳ bực bội. Lần này nữa là lần thứ 4 anh bị từ chối rồi, trên đường về anh dừng xe ngay đèn đỏ vô tình thấy tấm áp phích tuyển người mẫu quảng cáo, anh thấy số điện thoại và liên hệ với họ.

– Cho hỏi, chỗ anh cần người mẫu quảng cáo?

– Đúng vậy?

– Lương hướng như thế nào?

– Nếu ảnh của anh hót ngay lần đầu tung ảnh anh sẽ được 10 triệu, và mỗi lần như thế tiền sẽ tăng lên.

– Có 10 triệu thôi à?

– Anh tưởng dễ ăn tiền thiên hạ lắm à? Có làm không?

– Ừ thì… có. Khi nào đi làm?

– Nếu được bây giờ anh đến luôn đi, địa chỉ là phố A đường B.

– Ok, tôi đến đây.

Gác máy, Ưng Điềm liền phóng xe đến chỗ hẹn. Đó là 1 studio, anh đẩy cửa bước vào trong, ai nấy trong studio cũng nhìn anh. Một người nữ, hình như là nhân viên lại hỏi.

– Anh tìm ai?

– Tôi tìm anh Trần.

– Chờ tôi một lát.

Cô ấy chạy vào trong và có một người nam, tướng tá ẻo lả đi ra, cái giọng đúng với con người của anh ta, hay là cô ta đây.

– Ây da, là cậu đây sao? Đẹp trai quá, tướng tá lại cao to thế này. Vào đây vào đây.

Người quản lý liền kéo tay Ưng Điềm vào trong, rồi nhanh tay lột cái áo vest ngoài của anh đi. Tiện tay tháo hờ cái cà vạt và vài cái nút áo sơ mi, tay áo cũng xắn lên. Người quản lý còn không quên xịt nước vuốt lại tóc cho Ưng Điềm và bảo anh ấy ngồi vào bàn diễn với ly rượu đang đặt sẵn trên bàn.

Ưng Điềm cũng nhanh trí tận dụng khuôn mặt đẹp trai và ánh mắt hút hồn để diễn đạt hết. Người quản lý rất chi là hài lòng.

– Tốt, rất tốt. Không còn gì diễn tả được sự hoàn hảo nữa.

Người quản lý lấy đưa cho anh 2 triệu, xem như là tiền đi làm bữa đầu tiên. Và hẹn Ưng Điềm vào dịp khác.

Với số tiền này Ưng Điềm đủ ăn một bữa nhà hàng là cùng, mà thôi kệ, có còn hơn không.

Không mấy mà những hình ảnh của Ưng Điềm lan rộng đi khắp mọi nơi, nhiều hãng mời anh làm gương mặt biểu tượng, tự dưng anh lại có thêm nghề tay trái.

Và bà Lam đã thấy hình ảnh anh rồi nên ra lệnh không ai được cho anh làm nữa, cuối cùng anh lại bị thất nghiệp.

Nhưng anh không hề nản, bà nội đâu cấm được cả thế giới nhận anh đâu.

[…]

Tan giờ làm, Hoa Tuyết đi nhờ xe của bạn về, trên đường về xe dừng lại bên 1 công trường và bạn cô ấy chỉ tay về phía đó.

– Hoa Tuyết, kia có phải anh Điềm không? Sao lại ra nông nỗi này chứ.

Hoa Tuyết cũng cố nhìn theo, lúc đầu cô không nhận ra, nhưng một lúc thì hình ảnh quen thuộc ấy đã đập vào mắt cô. Cô vẫn cố chối bây bẩy.

– không phải đâu, anh Điềm đường đường là giám đốc, sao có thể làm nhân viên công trường được. Cậu cũng hiểu tính cách của anh ấy rồi đó. Đi thôi nào.

– Ừ ha, một kẻ kiêu ngạo như anh ấy sao có thể làm vậy được. Chắc người giống người thôi.

Nói rồi bạn cô ấy lái xe đi, và chở cô ấy về nhà. Vào đến nhà, cô ấy còn không chào người đàn ông đang ngồi đọc báo rồi mà đi thẳng lên phòng.

Ông Hoắc Ngạo thấy con gái không vui nên cũng quan tâm.

– Sao vậy con? Thằng kia bỏ rồi à?

– Không có, con mệt lên phòng đây.

– Không ăn cơm sao?

– Không đói.

Hoa Tuyết về phòng liền vứt túi xách lên giường và ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đi nhìn lại vết sẹo làm cho gương mặt cô không kém đi phần xinh đẹp. Vết sẹo này không thể xuất hiện oan uổng được, nhất định nó sẽ có giá trị của nó.