Không hiểu sao Ưng Điềm lại không nói năn tiếng nào chỉ nhắn tin cho Ưng Trạch rồi đùng đùng bỏ đi nước ngoài, Ưng Trạch chỉ nghĩ là Ưng Điềm buồn quá nên đi chơi cho khuây khỏa mà thôi. Ưng Trạch và tôi cũng bàn với nhau là về nhà vẫn giữ thái độ bình thường với Hoa Tuyết chứ không nên thay đổi gì hết, tôi cũng nhất trí nghe theo.
Hoa Tuyết suốt ngày gọi cho Ưng Điềm nhưng Ưng Điềm đều không bắt máy, mỗi tin nhắn cô gởi đi đều có chế độ đã xem, nhưng mặc nhiên không có tin nhắn trả lời. Cảm giác của cô ấy bây giờ là vừa tuyệt vọng, lại vừa bức bối. Thà là Ưng Điềm trách mắng cô, nhưng cô vẫn cảm thấy an lòng vì anh còn nói chuyện với cô. Đằng này cô cứ cảm thấy mọi tội lỗi anh cứ để mình cô dằng vặt. Chiếc điện thoại trên tay ném đi, đứa con của họ đang ngủ cũng giật mình khóc thét lên. Hoa Tuyết vừa khóc vừa đến ẵm thằng bé dỗ dành.
– Ngoan… mẹ thương… ba con đi ít hôm sẽ về thôi…. ngoan mà…
Thằng bé vẫn cứ khóc, không chịu sự dỗ dành của Hoa Tuyết, cô bực mình mắng nó.
– Cả con cũng trách mẹ sao? Cả con cũng không thương mẹ nữa à? Mẹ làm mọi việc vì ai chứ, cũng chỉ vì cái gia đình nhỏ của chúng ta mà thôi.
Người hầu đứng bên ngoài cũng xót ruột vì thằng bé khóc rất lâu mà không chịu nín. Nên đành chạy qua phòng báo với tôi.
Cốc… cốc…
– Ai đó?
– Thưa phu nhân, là em.
– Vào đi.
Cô người hầu đẩy cửa bước vào, thái độ rất e dè.
– Có chuyện gì vậy?
– Thưa phu nhân, thiếu gia khóc rất nhiều, khóc rất lâu mà không chịu nín. Em sợ…
– Nhị phu nhân đâu?
– Dạ ở trong phòng…
– Được rồi, để tôi qua xem.
Tôi theo cô người hầu đi qua phòng Hoa Tuyết.
Cốc…cốc…
Tiếng hét từ bên trong vọng ra.
– Cút đi… đừng ai vào đây…
– Là tôi đây… mở cửa cho tôi đi thím…
Một lúc sau Hoa Tuyết cũng mở cửa.
– Thím mệt à, hay ốm ở đâu?
– Không sao… em không sao…
Hoa Tuyết vẫn ẵm thằng bé trên tay dỗ dành nhưng thằng bé vẫn khóc, tôi nhìn xót hết cả ruột.
– Thím nghĩ ngơi đi, để tôi ẵm cho…
– Không được, không được ẵm… mấy người sẽ bắt con tôi… không được ẵm…
– Thím bình tĩnh chút được không, không ai bắt con của thím đâu… ngồi đây đi để thằng bé được ăn sữa nào.
Nhìn thái độ của tôi chắc Hoa Tuyết nghĩ tôi chưa biết gì, nhất định là Ưng Điềm vẫn còn rất yêu thương cô nên đã không nói ra việc làm sai trái của cô. Hoa Tuyết khẽ cười, vì như vậy chắc chắn cô còn cơ hội về bên Ưng Điềm… Lúc này Hoa Tuyết mới dám thả thằng bé ra để người hầu cho ăn sữa. Đúng là thằng bé đói nên ăn rất ngon lành, cái miệng chúm chím cưng ơi là cưng. Hoa Tuyết cũng mệt mỏi lên giường nằm, nhìn sắc diện cô ấy phờ phạc quá.
– Chị về đi, em mệt… em muốn nghĩ ngơi…
– Vậy thím nghĩ đi, có việc gì cứ gọi tôi…
– Um…
Hoa Tuyết quay mặt vào trong, còn tôi cũng về phòng mình. Tôi cứ sợ Hoa Tuyết nghĩ quẩn thì thật tội cho thằng bé con lắm.
[…]
Hơn 2 tháng Ưng Trạch đã khỏe hẳn, hôm nay anh ấy không đi làm mà rủ tôi đi chơi. Từ dưới nhà tôi nhận quà xong thì đi lên phòng, một cái hộp cũng to to không biết bên trong đựng gì. Vào phòng không thấy anh ấy đâu, nghe tiếng nước chảy nên nghĩ là anh ấy đang tắm. Tôi mới vội mở hộp ra xem, đó là 1 cái váy có hình hoa hồng nhẹ, có lớp voan mềm mại nữa, đẹp cực kỳ. Xem tới xem lui thì không thấy có tên người gởi, tôi lấy váy đứng trước gương ướm thử xem có hợp với mình không.
– Cô làm gì vậy?
Tiếng nói của Ưng Trạch vang lên, tôi vội quay người lại định khoe cái váy mới được tặng. Nhưng chưa kịp khoe tôi đã hét lên và lấy váy đó lên che mặt.
– Aaaaa… anh là đồ biếи ŧɦái… sao lại ăn mặc thế kia… anh muốn hϊếp tôi à…
Ưng Trạch vừa tắm xong, tóc còn ướt, nước vẫn còn đọng lại trên bờ ngực săn chắc, trên xương quai xanh quyến rũ. Đặc biệt là anh ấy chỉ quấn 1 cái khăn ngang hông, cái gì mà không muốn nhìn thấy nó cũng lấp ló dưới lớp khăn kia rồi.
– Tôi mới tắm xong mà, với lại chỗ nào của tôi cô cũng thấy rồi, còn ngại…
– Nhưng vẫn có chỗ tôi chưa thấy.
– Vậy giờ cô muốn nhìn không? Chỉ cần mở mắt ra là được mà…
– Tôi không thèm, đồ biếи ŧɦái….
Ưng Trạch làm gì đó một lúc rồi mới đến chỗ tôi nắm lấy 2 tay tôi kéo xuống.
– Cô thử mở mắt ra xem nào, có gì đâu mà ngại…
– Không, đồ biếи ŧɦái… tôi la lên bây giờ…
– Cô la đi, xem ai chạy vào không nào… bỏ tay xuống đi…tôi xong rồi…
– Aaaa… ý anh nói anh xong rồi là anh không còn quấn khăn nữa à…
Cốc…
– Đau…
– Không phải thế, nhưng tôi thích suy nghĩ của cô lắm..
Tôi tự ngượng, không biết từ bao giờ tôi lại có suy nghĩ biếи ŧɦái vậy chứ. Ở gần trai đẹp thật khó mà không suy nghĩ bậy được. Tôi từ từ hạ cái váy đang che mặt xuống, Ưng Trạch đã mang quần âu và chuẩn bị mang áo. Cái bờ lưng to khỏe ấy cứ luôn thôi thúc tôi phải chạy đến và ôm. Tôi tự vã vào mặt mình.
– Không được, không được, phải nhặt liêm sỉ lên thôi.
Ưng Trạch mặt áo xong quay sang hỏi tôi.
– Váy mới à.
– Um, đẹp không?
– Cũng tạm.
– Vậy mà tạm, đẹp quá trời.
– Cô mua à?
– Không, có ai đó tặng tôi.
– Chắc có ai bị điên rồi.
– Anh đừng có mà ganh tỵ, tôi đi thay váy đây.
Sau khi thay váy xong tôi cũng trang điểm nhẹ nhàng nữa, vì cái này Hoa Tuyết dạy cho tôi. Cô ấy bảo, con gái phải xinh đẹp, nhưng một khi có chồng thì càng phải xinh đẹp. Tóc buông hờ. Tôi khoe Ưng Trạch.
– Đẹp không?
– Đẹp.
Tôi vui cười tít mắt.
– Cục đá tảng như anh mà cũng biết nói câu đúng đắng.
– Tất nhiên rồi, cái váy đẹp thế kia mà..
– Ý là anh đang khen cái váy?
– Chứ cô tưởng khen cô à?
Tôi chu miệng háy mắt về phía Ưng Trạch.
– Tôi tự cảm thấy đẹp là được rồi.
– Tự tin ghê, công nhận ai có mắt thẩm mỹ ghê luôn đó.
– Anh không biết là có người thầm hâm mộ tôi à?
– Tôi không biết, công nhận cô có giá ghê.
– Tất nhiên rồi.
– Chúng ta đi thôi.
– Nhất trí.
Ưng Trạch nắm lấy tay tôi đi xuống dưới nhà, tôi cứ để ý là dù đi đến đâu anh ấy cũng nắm tay tôi.
Chúng tôi cùng nhau bước vào nhà hàng sang trọng, nó có tên cái tên rất kêu Phúc Đại Hỷ. Chúng tôi vào một căn phòng Vip có nến lung ling, có rượu sang chảnh nữa. Đồ ăn mang lên Ưng Trạch rót cho tôi ly rượu đỏ.
– Cô biết hôm nay là ngày gì không?
– Ngày gì?
– Kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta.
Tôi cười òa.
– Anh không cần làm vậy đâu, chúng ta cũng chỉ là hôn nhân giả thôi mà.
Ưng Trạch vẻ mặt đầy nghiêm túc.
– Tôi biết, nhưng ít ra tôi cũng muốn làm gì đó cho người tôi yêu lúc tôi còn có thể.
“Người tôi yêu”, có nghĩa là anh ấy đang nói đến mình. Nhịp tim tôi tăng lên, chạy nhanh dữ dội, nó muốn chạy ra khỏi l*иg ngực luôn ấy. Ưng Trạch lại nói tiếp.
– Tôi chỉ muốn nói là tôi yêu em, sau tất cả mọi chuyện tôi chỉ biết là tôi yêu em. Nhưng tôi lại không dám nói với em, vì bệnh tim của tôi sẽ không biết lúc nào thì nó ngưng đập. Tôi không muốn rằng tôi mất đi, em sẽ tổn thương, sẽ buồn tủi. Tôi muốn em cả đời an yên, vui vẻ. Vì bệnh tình này tôi không thể ân ái với em, vì bệnh tình này tôi không thể sinh con với em. Vì thế tôi không dám thổ lộ với em..
“Em”, anh ấy gọi tôi là em, những điều anh ấy nói ra cứ khiến con tim đang yên vui lại cảm thấy đau nhói cực độ. Nước mắt cũng chảy ra, tôi nghẹn ngào.
– Vậy… vậy tại sao giờ anh nói ra làm gì?
– Tôi muốn trước khi chết, tôi muốn mang tâm tình này thổ lộ cho em biết. Tôi muốn một đoạn ân tình với em dù là ngắn ngủi. Nhưng đó là những gì tôi muốn, còn những gì em muốn tôi không thể biết được.
– Đồ ngốc, không sinh được thì có thể nhận con nuôi. Anh chết đi nhất định tôi sẽ để tang anh 3 năm và sau đó tôi sẽ lấy chồng khác giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh và yêu tôi nhiều hơn anh. Tôi chấp nhận đoạn duyên này với anh. Không phải vì tôi thương hại anh….mà vì tôi….tôi yêu anh… yêu anh từ khi anh còn bất tỉnh…
Ưng Trạch đưa tay kéo tôi lại,tay kia giữ lấy gáy của tôi. Môi anh đặt lên môi tôi ngọt ngào, có cả vị mặn của nước mắt mắt nữa. Tôi cảm nhận rằng mình hạnh phúc với điều mình chọn. Hạnh phúc với người mình đặt đúng con tim.