Sau khi về nhà, Hoa Tuyết nhẹ nhàng hỏi Ưng Điềm.
– Chồng này, có điều em vẫn không hiểu.
– Có chuyện gì hả vợ?
– Bệnh của bà nội nặng như thế tại sao anh hai không nói với anh à? Có phải là khinh thường anh rồi không?
Sau khi dìu Hoa Tuyết lên giường, bản thân Ưng Điềm cũng ngã lên giường nằm, mệt mỏi trả lời Hoa Tuyết.
– Không sao đâu em à, anh hai ắt có tính toán của mình, anh tin anh ấy. Em cũng ngủ sớm đi cho khỏe nào.
– Vâng ạ.
Hoa Tuyết cũng nhẹ nhàng nằm bên cạnh Ưng Điềm, tay xoa bụng bầu và khẽ cười. Không hiểu cô ấy có gì vui vậy?
Sáng hôm sau, ngủ dậy không thấy tôi đâu, Ưng Trạch cũng ngó quanh đi tìm, sợ tôi đi lạc vì đây là bệnh viện lớn. Anh gởi bà Lam cho y tá rồi ra bên ngoài tìm tôi, lúc thấy tôi xách đồ đi về phía anh mới nhẹ lòng.
– Cô đi đâu vậy?
– Anh lo cho tôi à?
– Không, tôi sợ người khác sẽ bị phiền.
Tôi chu miệng, liếc háy anh ấy, cái gã mà chỉ cần đừng phát ngôn sẽ hoàn hảo.
– Tôi thấy anh còn ngủ nên đi mua đồ ăn cho anh luôn.
– Ai cần.
Ưng Trạch quay lưng bỏ về phòng, tôi xách đồ chạy theo sau. Mấy người chân dài đi nhanh thật ấy. Vào trong tôi nhẹ nhàng để đồ ăn lên bàn, đưa cho anh ấy ổ bánh mì và hộp sữa.
– Anh ăn đi, còn uống thuốc nữa.
– Tôi không ăn.
– Có không ăn cũng phải ăn, còn uống thuốc nữa đó.
– Tôi không thích mấy món đó, ăn không quen.
– Ngon mà. Hay anh uống sữa đi nhé.
– Tôi không thích sữa.
– Vậy anh nhịn luôn đi ha, ít ra bây giờ tôi đang là vợ danh chính ngôn thuận của anh đấy, không phải người hầu đâu mà năn nỉ. Có điều anh lo cho sức khỏe của mình đi mới có sức lo cho người khác được.
Tôi xách bánh mì lại ghế ngồi, trù tính rằng Ưng Trạch không ăn thì tôi để 1 phần lại ăn trưa luôn. Vừa đưa ổ bánh mì lên miệng định cắn thì bị giựt ngay trên tay.
– Ơ, sao bảo không ăn?
– Ăn lấy sức chăm sóc người khác.
– Ít ra cũng biết điều đấy.
Ăn uống xong tôi cũng tranh thủ ngủ gục tí, cả đêm không ngủ được vì cái tên kia không ngủ, hành hạ cô phải thức theo. Đang giấc mộng xuân đẹp đẽ liền bị tiếng gọi của anh ấy làm tôi giật mình, bác sĩ chạy vào khám cho bà Lam, tôi cũng ngồi đó chờ kết quả. Bác sĩ đi rồi tôi mới lại bên xem, thì ra bà Lam đã tỉnh lại. Nhưng bà Lam lại gọi tôi chứ không gọi Ưng Trạch bằng giọng yếu ớt.
– Tiểu….Di…
Tôi vội vàng lại bên.
– Cháu đây bà nội…
– Ta… ta… muốn về nhà… về nhà thôi.
– Ít hôm nữa khỏe cháu đưa bà nội về nhé?
– Không thích… có chết… ta phải chết ở nhà… chết ở đây… cô đơn lắm…
– Bà nội đừng tự ti mà, bà nhất định sẽ sống lâu ơi là lâu ấy.
– Ta về.. ta muốn ẵm chắt nội… ta về…
– Nhất định ẵm mà, Hoa Tuyết vài tháng nữa sẽ sinh ạ.
– Không… ta không thích… ta thích chắt do cháu… và Ưng Trạch sinh…
Tôi hơi gượng gạo, cười trừ
– Sinh… nhất định rồi, nhất định sẽ sinh mà..
– Ta chờ…
– Vâng, nhất định vậy mà… bà ăn cháo nhé… cháu có mua cháo cho bà…
– Um….
Ưng Trạch phụ tôi đỡ bà Lam dậy, tôi giặt khăn lau mặt cho bà Lam rồi cho bà Lam uống một ít nước ấm sau đó mới đút cháo.
– Nào… bà nội há miệng ra nào… ngon không ạ.
– Ngon… lắm…
Tôi đút được 1/3 phần cháo thì vợ chồng Ưng Điềm đến, tay xách theo cặp l*иg 3 tầng. Thấy bà nội tỉnh, Ưng Điềm vui vẻ đến bên trò chuyện, Hoa Tuyết đưa cặp l*иg cho tôi.
– Em sai người nấu cháo gà cho mọi người ăn sáng.
– Cảm ơn thím, chúng tôi ăn rồi.
– Vậy chị lấy cháo gà cho bà nội ăn đi nhé.
– Um.
Tôi lấy 1 tầng và mang lại đút cho bà Lam.
– Bà nội ăn cháo gà nhé ngon lắm đấy..
– Ơ, đang ăn cháo bò mà?
– Cháo gà Hoa Tuyết mang đến ạ.
Bà Lam thay đổi sắc mặt.
– Ta.. không ăn.
– Sao vậy ạ? Ngon lắm mà.
– Nhất định có độc…
Hoa Tuyết thoáng buồn. Tôi múc lấy miếng cháo định đưa lên miệng.
– Không có mà, cháu ăn cho xem, ngon lắm nè.
– Không được ăn.
Cháo bị hất bay xuống đất, đổ tràn trên sàn. Ai cũng nhìn nhau chứ có dám nói gì đâu. Tôi liền vỗ về bà Lam.
– Vâng, không ăn… không ăn nữa… bà nội nằm xuống nghĩ cho khỏe nha. Khỏe nhanh còn về.
– Um.
– Cháu ra ngoài một lát rồi quay lại ru bà nội ngủ nha.
– Nhanh.. nhé..
– Vâng ạ.
Ưng Trạch lại bên cạnh bà Lam, tôi tiễn vợ chồng Hoa Tuyết ra ngoài.
– Thím đừng buồn nhé, bà nội già rồi nên tính tình lúc nọ lúc kia thôi.
– Không sao đâu chị ạ, bà nội cũng chưa từng thích em mà…
– Chắc không phải vậy đâu mà.
– Không sao đâu, em quen rồi, em về đây.
– Um.
Trên suốt đoạn đường về Ưng Điềm đã an ủi Hoa Tuyết rất nhiều.
[…]
Chát.. chát… bốp.
– Mày ăn cắp phải không? Mày để đâu rồi hả? Cái vòng vàng của tao..
Hoa Tuyết ôm mặt ôm người khóc, lúc ấy cô mới 7 tuổi, từ nhỏ cô luôn bị các chị ăn hϊếp như thế.
– Mày còn cãi à, cái thứ mày là thứ con cóc ghẻ, cái đứa không cần mà có đó.
– Hu..hu.. đừng đánh em… đừng nói em thế mà, em không có lấy..
– Mày không lấy, đồ tao mất là do đâu chứ. Hay là con mẹ của mày lấy?
– Không có, mấy chị đừng nói mẹ em như thế…
– Mày còn cãi à… đánh nó…
Bốp… chát…
Tiếng đánh, tiếng khóc, tiếng cười cứ đều đều vang lên, không một ai dám cản sợ vạ lây. Bà São dưới nhà mang nước ấm rửa chân lên cho vợ của Hoắc Ngạo. Thấy con mình bị đánh mà bà ấy vẫn thản nhiên như không, bà São liền quỳ xuống lạy.
– Phu nhân, con lạy bà, xin bà tha cho con bé, xin đừng đánh nó mà…
– Ai biểu nó ăn cắp mà không chịu nhận.
– Nó không lấy đâu, nhất định nó không lấy đâu…
– Vậy… nhà này, nó không lấy thì ai lấy đây?
Liền hiểu ý bà São tự nhận mặc dù mình không lấy.
– Con.. là con lấy…
– Thật không?
– Thật… con lấy, là con lấy…
– Người đâu.
Cô người chạy lên nhận lệnh.
– Tát nó cho tao.
Vụ đó bà São đã nhận đánh thay con, hai má sưng vù lên, cả tháng mới xẹp.
Hoa Tuyết đang ngủ, nước mắt chảy dài ra, cô cũng tỉnh ngủ luôn. Canh ba quay qua thấy Ưng Điềm vẫn còn say giấc, cô lặng lẽ ra ghế sopha ngồi cho tĩnh tâm lại. Tuổi thơ đau khổ của mẹ con cô lại về trong giấc mơ, những cái thống khổ ấy nó ám ảnh cô dai dẳng thật. Cô phải loại hết, cô nhất định phải có được quyền lực cao nhất, để có thể trả thù tất cả những ai đã khiến mẹ con cô phải chịu đau và chịu khổ. Bọn họ nhất định phải có cái kết đau khổ nhất. Còn đối với bà Lam, từ trước đến nay đều không thích cô, giờ lại nghi ngờ cô như thế, thôi thì cô tiễn bà ấy đi sớm một chút cho lành. Còn Ưng Trạch, diệt lần 1 không được thì ta diệt lần 2, có trách thì trách anh đã không chọn ta mà thôi.