- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Bác Sĩ Thiên Tài
- Chương 23: Cầu xin người như vậy
Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 23: Cầu xin người như vậy
Giang Bắc Minh nghe thấy vậy cũng chỉ nhún vai, căn bản không để ý tới người phụ nữ không biết nói lý lẽ trước mặt này! Mà hai người cảnh sát lúc này cũng chỉ đứng ở bên cạnh Giang Bắc Minh, cũng không có hỏi cái gì, hiến nhiên bọn họ ít nhiều cũng đã nhìn ra chân tướng sự thật không giống với lời người phụ nữ nói.
“Để tôi nhố ra!”
Thấy các y tá còn đang chần chừ, người phụ nữ lập tức bước tới, vung vấy tay rồi rút hết ngân châm trên người ông lão.
“Làm sao vậy? Kim bạc bị rút ra, cha tôi hoàn toàn không việc gì đúng không *”
Người phụ nữ cầm ngân châm trong tay ném vào người Giang Bắc Minh, sau đó lớn tiếng quát: “Đồng chí cảnh sát, các anh có thể nhìn thấy người này cố tình gϊếŧ hại cha tôi.
Các anh bây giờ mau bắt cậu ta lại, và kết tội cậu ta với tội danh cố ý gϊếŧ người”
Giang Bắc Minh lúc này mới liếc mắt nhìn ông lão nằm trên giường, ngân châm vừa mới rút xuống, tuy rằng mọi người nhìn người ông lão không có thay đối gì, nhưng Giang Bắc Minh có thế thấy rõ ràng.
Cơ thế của ông già này từ lúc ngân châm bị rút ra đã bắt đầu trải qua những thay đối thật lớn.
Quả nhiên! Ở chỗ cổ của ông lão, lúc này máu bắt đầu chảy ra không ngừng.
Về phần ông lão, hơi thở của ông ấy vừa đều hơn một chút lúc này lại trở nên gấp gáp, thậm chí ông ta còn có chút khó thở.
Khi người phụ nữ nhìn thấy điều này, cô ấy đã vô cùng hoảng hốt, vội vàng hét vào mặt bác sĩ bên cạnh: “Nhanh lên… mau cứu cha tôi với!” Người bác sĩ đột nhiên ngồi xổm xuống và bắt đầu khám cho ông lão, nhưng khám chưa được một phút bác sĩ đã lắc đầu nói: “Thưa cô, tôi thực sự xin lỏi, tình trạng của ông cụ rất nguy hiếm, theo tình hình Chương 23: Cầu xin người như vậy Giang Bắc Minh nghe thấy vậy cũng chỉ nhún vai, căn bản không để ý tới người phụ nữ không biết nói lý lẽ trước mặt này! Mà hai người cảnh sát lúc này cũng chỉ đứng ở bên cạnh Giang Bắc Minh, cũng không có hỏi cái gì, hiến nhiên bọn họ ít nhiều cũng đã nhìn ra chân tướng sự thật không giống với lời người phụ nữ nói.
“Để tôi nhố ra!”
Thấy các y tá còn đang chần chừ, người phụ nữ lập tức bước tới, vung vấy tay rồi rút hết ngân châm trên người ông lão.
“Làm sao vậy? Kim bạc bị rút ra, cha tôi hoàn toàn không việc gì đúng không *”
Người phụ nữ cầm ngân châm trong tay ném vào người Giang Bắc Minh, sau đó lớn tiếng quát: “Đồng chí cảnh sát, các anh có thể nhìn thấy người này cố tình gϊếŧ hại cha tôi.
Các anh bây giờ mau bắt cậu ta lại, và kết tội cậu ta với tội danh cố ý gϊếŧ người”
Giang Bắc Minh lúc này mới liếc mắt nhìn ông lão nằm trên giường, ngân châm vừa mới rút xuống, tuy rằng mọi người nhìn người ông lão không có thay đối gì, nhưng Giang Bắc Minh có thế thấy rõ ràng.
Cơ thế của ông già này từ lúc ngân châm bị rút ra đã bắt đầu trải qua những thay đối thật lớn.
Quả nhiên! Ở chỗ cổ của ông lão, lúc này máu bắt đầu chảy ra không ngừng.
Về phần ông lão, hơi thở của ông ấy vừa đều hơn một chút lúc này lại trở nên gấp gáp, thậm chí ông ta còn có chút khó thở.
Khi người phụ nữ nhìn thấy điều này, cô ấy đã vô cùng hoảng hốt, vội vàng hét vào mặt bác sĩ bên cạnh: “Nhanh lên… mau cứu cha tôi với!” Người bác sĩ đột nhiên ngồi xổm xuống và bắt đầu khám cho ông lão, nhưng khám chưa được một phút bác sĩ đã lắc đầu nói: “Thưa cô, tôi thực sự xin lỏi, tình trạng của ông cụ rất nguy hiếm, theo tình hình hiện tại của chúng tôi thì nhịp đập rất yếu.
Phải mất ít nhất mười lãm phút mới đến được bệnh viện.
Tôi sợ rằng ông ấy căn bản không thể chống đỡ tới khi đến bệnh viện.”
“Cái gì?”
Người phụ nữ gào lớn khi nghe những lời đó: “Ba tôi vừa rồi vẫn khỏe, tại sao bây giờ nhịp đập lại yếu đi rồi? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Cái này rất rõ ràng!” Lúc này, cảnh sát ở bên cạnh nói: “Nhịp đập của ông lão vừa rồi rất ốn định, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên yếu ớt.
Không phải là lúc rút ngân châm xuống một chút thì trở nên như thế này sao? “Không có khả năng như vậy được!” Bác sĩ lắc đầu kiên quyết nói: “Sở dĩ tình trạng của ông lão đột ngột thay đối khẳng định là liên quan nhiều đến vết thương trên cơ thế, không liên quan gì đến ngân châm.
Đông y chỉ là rác rưởi, tuyệt đối không thể đạt được hiệu quả cao như vậy!”
“Cái gì không có khả năng? Tình huống của ông lão lúc trước rất nguy kịch, nếu không phải có chàng trai này ra tay cứu giúp, ông lão cũng đã chết rồi!” *Tôi có thể thấy rõ ràng sau khi chàng trai này cứu ông lão, ông lão đã qua khỏi nguy hiếm.
Rõ ràng là ngân châm của anh ta có tác dụng!” “Tôi nói cho cô biết, nếu như cha của cô thật sự chết, chính cô là người rút ngân châm hại chết cha cô!”
Nghe những người xung quanh tố cáo, người phụ nữ trong nháy mắt chân tay có chút luống cuống Quay lại lớn tiếng hét mặt bác sĩ: “Không phải cô nói Đông y đều giả ma giả quỷ sao? Vậy thì mau nói cho tôi biết, tại sao cha tôi lại trở nên thế này sau khi rút ngân châm ra? Tôi nói cho cô biết, nếu bố tôi có chuyện không hay xảy ra, chính cô là người gây hại, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”
*Vết thương của ông lão rất nghiêm trọng, cộng thêm việc trì hoãn gian đài như vậy, cho dù có chút thay đối cũng là chuyện bình thường..
” Bác sĩ chớp mắt nói.
Giờ phút này cô ta có chút mơ hồ, chưa bao giờ cô ta tin Đông y có thế chữa khỏi bệnh.
Thật không nghĩ đến sau khi rút ngân châm ra, bệnh nhân lại thay đối lớn như vậy! Người phụ nữ muốn cùng bác sĩ cãi nhau vài câu, nhưng nhìn cha của mình nằm trên giường càng ngày càng khấn trương, lập tức nhìn về phía Giang Bắc Minh, lớn tiếng nói: “Anh, mau lập tức cắm ngân châm vào cho cha tôi!”
Giang Bắc Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ, tức giận nói: “Không phải cô nói tôi cố ý sát hại cha cô sao? Không phải cô nói tôi sẽ bị trừng phạt vì tội cố ý gϊếŧ người sao? Bây giờ nếu tôi cảm lại ngân châm, đó không phải là tội danh của tôi sao?”
“Này, cậu có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ hét lên với Giang Bắc Minh: “Vừa rồi tôi không cho cậu chữa trị cậu cầu xin tôi được chữa cho cha tôi bây giờ tôi cho cậu chữa bệnh cậu lại không chữa, tôi thật là khinh thường con người cậu!”
“Đúng vậy, tôi đáng bị khinh thường!”
Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Hiện tại tôi đã ý thức được mình bị khinh thường, cho nên, tôi sẽ không tiếp tục để mình bị coi thường nữa”
Giang Bắc Minh tuy rằng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng anh cũng không để bản thân mình bị coi thường được.
Lúc trước người phụ nữ nói rất nhiều câu khó nghe, cho nên bây giờ mà anh chữa trị, đó mới đáng bị coi thưởng.
“Anh muốn thế nào?”
Người phụ nữ bước tới nắm lấy quần áo của Giang Bắc Minh, lớn tiếng: “Mau chữa bệnh cho cha tôi đi, nếu không, đến lúc đó cậu chết cũng không biết vì thế nào mà chết đâu”
Giang Bắc Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ, không nói gì mà lắng lặng châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút *Tôi kêu cậu chữa bệnh cho cha tôi, cậu có nghe thấy hay không?”
Thấy Giang Bắc Minh vẫn không có đáp lại, cô ta kéo quần áo lôi Giang Bắc Minh về phía ông lão.
Chỉ là, mặc dù cô ta béo phì nhưng lại không có chút sức lực nào, dù có cố gắng thế nào, Giang Bắc Minh cũng không chút động đậy.
“Tôi nói cô gái này, lúc trước cô đã nói người đàn ông này như thế nào? Bây giờ đế cậu ấy chữa bệnh cho cha cô, ít nhất cô phải xin lỗi cậu ấy trước đã?” “Đúng vậy, lúc trước cô nói khó nghe như vậy, hiện tại còn không xin lỗi, cậu ấy dựa vào cái gì mà giúp cô!”
*Xin lỗi?” Người phụ nữ chế nhạo nói: “Loại người như cậu ta, còn muốn tôi xin lỗi cậu ta sao? Anh ta là gì chứ? Này, cậu ngay lập tức đi chữa bệnh cho cha tôi…”
Người phụ nữ nói, lấy trong túi ra một xấp tiền, lắc trước mặt Giang Bắc Minh, sau đó ném xuống đất, nói: “Anh đi chữa bệnh cho bố tôi, sau đó số tiền này chính là của cậu”
Xấp tiền cứ bị vứt trên mặt đất như vậy, vương vãi khắp nơi! Người phụ nữ đó, vào lúc này mà trông vẫn còn rất vênh váo, hung hăng! Giang Bắc Minh nhìn đống tiền trên mặt đất, cười lạnh nói: “Nếu cô nghĩ tiền có thế cứu mạng cha mình, vậy thì để cho tiền cứu ông ấy đi!” “Anh… *Tít tít tít… ” Đúng lúc này, máy kiếm tra nhịp tỉm bên cạnh ông lão đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, cái máy mày là dụng cụ kiếm tra nhịp tim lấy từ xe cứu thương xuống.
Lúc này vang tiếng cảnh báo, hiến nhiên tình huống của ông lão đã rất nguy kịch rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Bác Sĩ Thiên Tài
- Chương 23: Cầu xin người như vậy