Chương 4: Trồng lúa mì

Trời tối rồi...

Hàn Hiên ngồi xếp bằng bên cạnh căn nhà. Cậu chỉ bao quanh nhà một hàng để tránh vô tình rơi xuống, những chỗ khác đều để trống, gió lạnh có thể thổi vào ào ào.

Tuy nhiên Hàn Hiên lại không cảm thấy lạnh lắm, có lẽ mùa hiện tại trong MC là mùa hè.

Khoảng mười phút sau khi trời tối, Hàn Hiên thấy con quái đầu tiên xuất hiện, như thể bị ai đó đặt vào không trung vậy, đột nhiên xuất hiện, là một con zombie bình thường. Khi Hàn Hiên nhìn lên đầu nó, có thể thấy thanh máu 20 điểm.

Zombie có lẽ đã phát hiện ra Hàn Hiên, đang đi về phía này. Mặt của nó hình vuông, thân thể cũng lập phương, ngay cả tay cũng vuông, thậm chí trên tay không có móng vuốt. Hàn Hiên không biết nó tấn công người kiểu gì, nhưng Hàn Hiên cũng không muốn thử.

Zombie đi vào sông, tốc độ di chuyển chậm lại, nhưng nó vẫn nổi lên lên xuống xuống cố gắng tiến về phía Hàn Hiên. Có thể thấy, đồng bọn xung quanh nó dần dần nhiều lên, tất cả đều gào thét chạy về phía Hàn Hiên.

"Ha ha ha ha!"

Hàn Hiên bỗng cười điên cuồng, nếu như có người khác ở đây, có lẽ đều bị dọa chết mất. Ngay cả Hàn Hiên cũng bị giật mình bởi sự thần kinh của mình.

"Đệt, thôi mình không nhìn nữa," Hàn Hiên vốn định rèn luyện lòng can đảm của mình, kết quả lại bị chính mình dọa giật mình, quyết định vẫn nên trốn vào trong nhà.

Bận rộn cả ngày, Hàn Hiên mới cảm thấy hơi buồn ngủ. Tính ra, cậu đã không ngủ gần hai mươi bốn tiếng rồi.

Trong nhà chẳng có gì cả, nền lót bằng bùn đất, xung quanh cắm đầy đuốc. Hàn Hiên tùy tiện tìm một chỗ nằm xuống, trần nhà trước mắt cũng là đất màu nâu vàng.

Mở túi đồ ra xem, Hàn Hiên lấy ra một quả táo gặm. Ăn xong không còn sót lại cả lõi, lại lấy ra vài khối đất, Hàn Hiên bao quanh mình lại, lúc này mới cảm thấy an toàn hơn nhiều.

À, đáng nói là, Hàn Hiên cao 1m78, trong MC chiếm khoảng chưa đến hai ô, mà trong MC mỗi ô vuông đều có một mét. [Nói đến ô vuông bình thường, cũng có nửa viên gạch gì đó.] Vậy nên hiện tại Hàn Hiên cách mặt đất khoảng năm sáu mét.

Đồng hồ điện tử có chức năng báo thức, Hàn Hiên đặt ba tiếng. Cậu không dám ngủ quá lâu, sợ bỏ lỡ thời gian trời sáng. Cậu còn rất nhiều việc chưa làm, nếu không nắm chắc mấy ngày đầu này, có thể không lâu sau cậu vẫn sẽ chết.

Dù là chết khát chết đói hay bất cứ điều gì khác.

Ba tiếng sau, Hàn Hiên bị đồng hồ báo thức đánh thức, vật lộn rất lâu mới ngồi dậy được. Quá lâu không ngủ lại chỉ ngủ có một chút như vậy, nếu không phải cố gắng tự nhủ phải dậy, có lẽ Hàn Hiên đã ngủ tiếp rồi.

Lấy xẻng đào đất bao quanh mình, Hàn Hiên đi ra cửa sổ, phát hiện trời đã hơi sáng rồi. Chắc không lâu nữa mặt trời sẽ mọc. Quả nhiên không đoán sai, ban đêm khoảng bốn tiếng, vừa đúng 12 tiếng một ngày.

Không đầy nửa tiếng sau, mặt trời dần dần ló dạng. Những con zombie vây quanh nhà Hàn Hiên bị ánh nắng chiếu vào, lập tức bốc cháy, chẳng mấy chốc đã hóa thành tro.

Tuy nhiên Hàn Hiên đã sơ suất, zombie trong nước sẽ không bị cháy, mà dưới nhà Hàn Hiên có một mảng bóng râm, zombie trốn trong đó cũng sẽ không chết.

Nhưng chuyện này cũng không khó, Hàn Hiên trực tiếp dùng đất đắp một con đường ra ngoài [rộng một mét], dụ zombie ra bãi cỏ, chẳng mấy chốc đã bị đốt chết.

Kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh nhà, đảm bảo không phát hiện quái vật, Hàn Hiên mới chậm rãi từ trong nhà đi ra ngoài.

Nói cũng lạ, Hàn Hiên phát hiện quái vật xuất hiện vào ban đêm phần lớn đều là zombie, cậu hiếm khi thấy Tiểu Bạch [zombie xương khô, phương thức tấn công là bắn tên, tầm xa] cùng với nhện, chứ đừng nói đến những thứ vốn đã hiếm như zombie dân làng [dân làng bị zombie cắn, đặc điểm là mũi bẹt] và phù thủy, Tiểu Hắc [Người mạt ảnh, có thể dịch chuyển tức thời, nhìn vào mắt nó sẽ tấn công bạn, hoạt động ưa thích là dịch chuyển hộp].

Nhưng Hàn Hiên lười nghĩ nhiều như vậy, dù sao hiện tại cậu cũng không đánh lại bất kỳ quái vật nào.

Chạy đến bờ sông, Hàn Hiên trước tiên uống no một bụng nước, sau đó mới chậm rãi gặm bánh mì, đi về phía vị trí rương phần thưởng.

Đây là ổ bánh mì cuối cùng của cậu, táo cũng hết, nhưng nếu không có gì bất ngờ, rương phần thưởng mỗi ngày đều sẽ làm mới vật phẩm, trong đó hẳn sẽ có thức ăn.

Quả nhiên, Hàn Hiên lại nhận được hai ổ bánh mì và một quả táo, còn có một số công cụ gỗ gì đó khác.

Ăn uống no đủ, Hàn Hiên lại bắt đầu công việc mới của một ngày, cậu chuẩn bị hôm nay đào nhiều đất hơn, sau đó trồng một ít lúa mì trên mái nhà [hạt giống lúa mì rơi ra khi đập cỏ], tiện thể trồng cây con lên, như vậy ban đêm còn có thể chặt ít cây gì đó, dù sao cậy cũng không thể ngủ một giấc mười hai tiếng được.

Ngày hôm trước đã làm những việc lao động mà cả đời Hàn Hiên chưa từng làm, hôm nay thức dậy đau lưng nhức mỏi, nhưng vì muốn sống sót nên không còn cách nào khác. Hàn Hiên cắn răng mới có thể liên tục lặp lại động tác cúi xuống nhổ cỏ, đứng dậy, cúi xuống nhổ cỏ. Mệt thì nghỉ ngơi một lát, cũng không dám dừng lâu, lại tiếp tục làm.

Mất hơn một tiếng, Hàn Hiên mới có được nửa xấp hạt giống lúa mì. Không biết tỷ lệ rơi có bị thay đổi không, hạt giống rất khó rơi ra.

Khi Hàn Hiên quyết định tạm thời chỉ trồng chừng này, mới chợt nhớ ra một vấn đề.

Cậu hoàn toàn không có xô để đựng nước, không có nước làm sao có thể trồng lúa mì trên mái nhà được?

Hàn Hiên suýt khóc vì sự ngu ngốc của mình.