Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 5: 《Lương Chúc - PIANO VERSION》- VĂN VÕ BỐI

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Lương Chúc - 梁祝 - The Butterfly Lovers concerto - nổi tiếng hơn với cái tên Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài: bản gốc là tác phẩm concerto kinh điển của âm nhạc Trung Quốc viết cho đàn violin, được hai sinh viên Học viện âm nhạc Thượng Hải là Hà Chiêm Hào và Trần Cương biên soạn năm 1958.

—-----------------------------------

Ôn Nguyệt An nghiêng đầu như đang nghe ngóng, "Tảo Thu cũng đến à."

Lục Tảo Thu từ ngoài cửa tiến vào, gật đầu chào: "Thầy Ôn."

Ôn Nguyệt An gật đầu đáp lại, lại quay sang nói với Chung Quan Bạch: "A Bạch, tới đánh đàn nào."

Mấy năm nay tinh thần Ôn Nguyệt An không còn được như xưa, hai ba năm trước đã bắt đầu dặn Chung Quan Bạch không cần thường xuyên đến thăm. Quả thực Chung Quan Bạch lâu lắm rồi không đi thăm thầy, lại thêm lý do khó nói như vậy càng khiến hắn gần như không dám ngẩng đầu.

Câu nói "Tới đánh đàn nào" của Ôn Nguyệt An vẫn giống hệt câu ông ta nói với Chung Quan Bạch từ thời hắn còn chưa kịp cao bằng cây đàn dương cầm, mỗi ngày ôm sách đến nhà thầy học rất nhiều năm về trước.

Trong phòng khách ở lầu một đặt một cây đàn piano đứng hơi cũ mang dáng vẻ cổ xưa. Chung Quan Bạch đi qua, thấy trên giá đàn đặt bản nhạc phổ《 Piano Concerto No.2 in B-flat Major 》 chương thứ hai.

(*Piano đứng - 立式钢琴: loại đàn piano được chế tạo để sử dụng trong gia đình, có ưu thế nhỏ gọn và ít tốn diện tích, nhưng chất lượng âm thanh và độ khuếch đại không tốt bằng loại grand piano ba chân.)Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 5: 《Lương Chúc - PIANO VERSION》- VĂN VÕ BỐIChung Quan Bạch mở nắp đàn lên, bắt đầu miễn cưỡng đánh một lần.

Ôn Nguyệt An nói: "Làm lại lần nữa."

Chung Quan Bạch không dám quay đầu nhìn, nhấc tay lên đàn.

Ôn Nguyệt An lặp lại: "Lần nữa."

Tiếng đàn vang lên trong phòng hết lần này đến lần khác.

Thời điểm hắn đàn đến lần thứ năm mươi, Lục Tảo Thu đi qua bắt lấy tay Chung Quan Bạch, quay đầu nói với Ôn Nguyệt An: "Thầy Ôn, hôm nay đến đây thôi."

Ôn Nguyệt An nâng mắt nhìn Lục Tảo Thu, "A Bạch, cậu ấy quen nuông chiều con rồi, con tự nói đi."

"Con ——" Chung Quan Bạch cúi đầu, "...... để con làm lại."

Ánh sáng ban ngày ngoài cửa sổ từ từ chìm xuống, trong phòng bắt đầu tối đi, Ôn Nguyệt An ngồi trên xe lăn không nói lời nào, Lục Tảo Thu đứng bên cạnh Chung Quan Bạch cũng lặng im.

Trong phòng chỉ còn tiếng đàn piano không dứt.

Chung Quan Bạch không nhìn thấy nhạc phổ, từng nốt nhạc trong vắt vẫn lưu loát chảy ra từ đầu ngón tay.

Lặp đi lặp lại không có gì khác biệt, nhưng ở một nơi nào đó không nhìn thấy được, dường như có một bức tường đá đang dần dần rạn nứt, cát sỏi đá vụn không ngừng rơi xuống, rồi một tia sáng rất nhỏ từ vết nứt trên vách đá đột ngột chiếu vào.

Tiếng đàn từ bên kia vách đá nứt vỡ xuyên qua biến thành dòng chảy. Vách đá dần dần vỡ nát, dòng chảy biến thành dòng sông trào dâng cuồn cuộn.

Cuối cùng vách đá sừng sững ầm ầm sập xuống.

Trong bóng đêm, tiếng đàn của Chung Quan Bạch tựa như biển sâu mãnh liệt.

Lúc hắn thu tay lại, dư âm nghe như biển rộng yên ả, sóng gió đã thối lui, chỉ để lại hình ảnh bao la hùng vĩ.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Chung Quan Bạch thấy mình trở về thời điểm bắt đầu luyện đàn.

Hơn mười năm trước ngày hắn thi đậu vào Nhạc viện, mỗi ngày sau khi tan học và toàn bộ các ngày cuối tuần của Chung Quan Bạch hầu như đều trải qua trong căn nhà nhỏ này, hạ đi đông đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Vào những hôm ngày đông giá lạnh, hắn nhét chặt hai tay vào túi áo không chịu lấy ra, Ôn Nguyệt An nói với hắn: "A Bạch, nếu để ngón tay không hoạt động sẽ dễ tê cứng nứt da lắm."

Đến mùa hè nực nội, hắn luyện đàn đến mồ hôi ướt đẫm, quá nóng không chịu luyện nữa, Ôn Nguyệt An liền cho hắn ngồi trên bàn cầm bút lông tập viết hai chữ "Tĩnh tâm", bao giờ muốn luyện đàn trở lại mới được dừng bút.

Thời gian của Ôn Nguyệt An dường như chưa từng trôi đi, ván cờ tàn ngoài sân, TV trong phòng, kệ sách, cây dương cầm, thậm chí rất nhiều cuốn nhạc phổ đều giống y như đúc lần đầu tiên Chung Quan Bạch bước vào ngôi nhà này.

Chung Quan Bạch đứng lên khỏi ghế đàn, dùng ký ức quen thuộc mở công tắc đèn trong phòng.

Hắn rũ đầu quỳ gối trước xe lăn của Ôn Nguyệt An.

Ôn Nguyệt An nói: "Bỏ phí hai năm, đừng nghĩ chỉ dùng một đêm là nhặt về được."

Chung Quan Bạch đáp: "...... Vâng."

Ôn Nguyệt An nói với Lục Tảo Thu: "Mấy năm nay tôi không quản thúc được A Bạch, cậu cũng đừng dung túng nó như thế."

Hơi thở Chung Quan Bạch cứng lại, đau lòng đến mức quỳ yên dưới đất không dám nhúc nhích.

Lục Tảo Thu trả lời "Vâng ạ."

Ôn Nguyệt An lại nói: "A Bạch là đứa dễ mềm lòng."

Ông ta không nói câu nào nặng lời, từ "mềm lòng" đã mang ý chê trách hắn ý chí không kiên định, làm sao Chung Quan Bạch không hiểu cho được. Hắn gian nan ngẩng đầu lên, khàn giọng gọi một tiếng "Thầy".

Ôn Nguyệt An nói: "Trên bàn phòng sách có một bức tranh chữ, A Bạch đi về thì nhớ mang theo."

Chung Quan Bạch vẫn quỳ mãi không chịu đứng lên, Ôn Nguyệt An lại gọi: "Tảo Thu, cậu dẫn nó về đi."

Lục Tảo Thu đỡ Chung Quan Bạch dậy, đồng hồ kiểu cũ treo trên tường đã chỉ mười giờ tối, hắn không dám quấy rầy Ôn Nguyệt An nữa, đành phải lên phòng sách lấy chữ.

Phòng sách nằm ở lầu hai, Chung Quan Bạch mở đèn, trên cái bàn gỗ đào trống trải, cục chặn giấy bằng sứ trắng hoa văn men xanh đang đè xuống một tờ giấy.

"Quan sơn thử hành vọng quy tảo

Bạch tuyết lạc tẫn nhưng thị thu"

(Quan ải chuyến này mong về sớm, Tuyết trắng tan mất vẫn đang thu)

Chung Quan Bạch cầm bức tranh chữ lên, ngón tay vuốt ve lên ba chữ "vọng quy tảo".

Ôn Nguyệt An muốn nhắc hắn mau quay đầu.

Một câu "Bạch tuyết lạc tẫn nhưng thị thu" là nói với hắn bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp.

Chung Quan Bạch cẩn thận nâng tờ giấy trên tay, tắt đèn phòng sách. Hắn nhẹ chân đi xuống lầu, không được mấy bước thì dừng lại quay ngược về phòng sách, trải ra một tờ giấy trắng tinh, dùng chặn giấy vuốt phẳng, mài mực viết chữ.

"Bạch tuyết quan sơn tuy hành viễn

Vạn tử vị cảm phụ sư ân"

(Tuyết trắng quan ải tuy xa lắm, chết muôn lần nào dám phụ ơn thầy)

Lâu lắm rồi hắn không luyện thư pháp, viết rất xấu, sợ Ôn Nguyệt An càng thêm thất vọng nên bất đắc dĩ vò tờ giấy kia thành một cục, ném vào thùng rác.

Đến lúc hắn ôm tờ giấy của Ôn Nguyệt An xuống lầu, mơ hồ nghe thấy tiếng Ôn Nguyệt An nói với Lục Tảo Thu: "Chuyện A Bạch thích làm cậu vẫn luôn không nhúng tay can thiệp, chiều hư nó quá rồi...... A Bạch là đứa bé tốt, nhưng đôi khi vẫn nhìn không rõ, quên mất mình thích nhất cái gì, cũng không biết phải đi về hướng nào, cậu đấy, không thể cứ nhìn nó lạc đường, phải gọi nó quay lại chứ. Trước kia nó có chỗ tôi để về, sau này bảo nó về chỗ cậu đi."

Chung Quan Bạch nghe xong, nện chân thình thịch chạy xuống cầu thang, suýt nữa còn làm mình tự vấp ngã.

"Thầy?!" Chung Quan Bạch kinh hoảng kêu lên.

Ôn Nguyệt An nhàn nhạt bật cười, "A Bạch ồn quá, tôi già rồi, đừng để nó tới quậy phá nữa."

Lúc này Chung Quan Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, Ôn Nguyệt An nói tiếp: "Hai đứa đi về đi."

Chung Quan Bạch cúi sâu người xuống rồi mới cùng Lục Tảo Thu đi ra ngoài, lúc ra đến cửa nhà hắn còn xoay người nhẹ nhàng đóng lại. Trước khi cánh cửa đóng hẳn, hắn nghe Ôn Nguyệt An nhẹ giọng nói một câu.

"Người ta sống cả đời chỉ có thể làm một chuyện, chẳng sợ phụ hết người trong thiên hạ, không điên cuồng thì không phải là sống."

Chung Quan Bạch giật mình.

Thật lâu sau, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng đàn cực nhẹ, tựa như cánh hoa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

"Thầy đang đàn bài《 Lương Chúc 》." Chung Quan Bạch thì thầm.

Hắn ngẩng đầu lên, tiếng đàn cùng ánh trăng đều mang theo ý sầu.

Chung Quan Bạch mở tờ giấy viết chữ ra, nương theo ánh trăng đưa cho Lục Tảo Thu xem.

"Quan sơn thử hành vọng quy tảo, Bạch tuyết lạc tẫn nhưng thị thu." Lục Tảo Thu nhẹ giọng đọc hai hàng chữ, mày hơi giật giật.

Hàng đầu là một Quan một Bạch, hàng cuối một Tảo một Thu, đúng là đang muốn nói Chung Quan Bạch mau về nhà với Lục Tảo Thu đi.

Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu, dùng ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn anh: "Tảo Thu, chúng ta đi Pháp đi, giống như lần mình mới ở bên nhau cùng đi lưu diễn châu Âu ấy."

Đó là lần thứ hai bọn họ cùng dàn nhạc giao hưởng của Nhạc viện đi lưu diễn vòng quanh châu Âu, lúc không có lịch diễn hoặc luyện tập chung bọn họ đều dính sát bên nhau, thuê một phòng có đàn dương cầm, cùng nhau luyện đàn viết nhạc.

Lục Tảo Thu ôm Chung Quan Bạch vào lòng, dùng chất giọng trầm thấp dịu dàng trả lời: "Được."

Về đến nhà, Chung Quan Bạch mở ngăn kéo lấy ra hai tập giấy chứng nhận sở hữu bất động sản, sau đó gọi điện thoại cho Dụ Bách.

Dụ Bách tiếp ngay, "Anh Bạch?"

"Tiểu Dụ Tử, bồi thường xong tiền vi phạm hợp đồng, phòng làm việc chúng ta còn lại khoảng bao nhiêu?" Chung Quan Bạch hỏi.

Dụ Bách: "Anh Bạch, anh vẫn đi à?!"

"Cậu cứ nói đi đã."

Dụ Bách chần chừ một hồi mới báo ra một con số, Chung Quan Bạch lại lấy trong ngăn kéo ra hai bản giấy chứng nhận quyền sở hữu ô tô, lại tính toán số cổ phiếu có trong tay: "Ừm, tốt xấu gì tôi cũng tích cóp được một ít, sau khi bồi thường đâu đấy thì vẫn còn đủ để phát cho mỗi người nửa năm tiền lương."

Dụ Bách muốn nói thêm, nhưng lập tức bị Chung Quan Bạch cướp lời, "Tiểu Dụ, mấy năm gần đây Chung Quan Bạch tôi cũng kết giao được vài người bạn, sẽ tận lực sắp xếp nơi chốn cho các cậu."

"Anh nghĩ em đang lo lắng không biết đi đâu à?" Dụ Bách gần như tức phát điên, "Nói nửa ngày anh vẫn cảm thấy bọn em đang lo lắng đường lui cho mình sao? Tất cả mọi người đều đang nghĩ cho anh, anh Bạch, anh nổi tiếng như vậy, bọn em không thể tiếc thay cho anh sao? Master Lục là kiểu người không màng thế sự, cảm thấy chúng ta lăn lộn trong giới giải trí là phường truy danh trục lợi, người đầy tục khí, anh cũng cảm thấy thế sao? Được, cứ cho là bọn em tục khí, nhưng thế giới này vận hành trôi chảy là nhờ cái đám người dung tục đấy đấy, anh kiếm ra tiền nuôi sống bao nhiêu nhân mạng? Anh quyên bao nhiêu tiền làm từ thiện? Không có danh tiếng, không có tiền bạc, lấy đâu ra mấy thứ này?"

Chung Quan Bạch chỉ im lặng nghe, không nói một lời.

Dụ Bách nói xong hết mà không nhận được tiếng đáp lại, vì thế thở hổn hển tiếp tục nói: "Anh Bạch? Anh có đang nghe không?"

Chung Quan Bạch trả lời: "Tôi vẫn nghe đây."

Dụ Bách cứng miệng: "Em nói xong rồi."

"Tiểu Dụ Tử à ——" Chung Quan Bạch đi đến kệ sách trong phòng đàn, vươn tay sờ lên mặt kệ đã dọn xong nhạc phổ, sờ từ đầu này đến đầu bên kia, ngón tay dính một lớp bụi mỏng.

Hắn thu tay lại, cúi đầu chăm chú nhìn lớp bụi, "Giới từ thiện không thiếu một Chung Quan Bạch đâu."

Giới làm từ thiện không cần Chung Quan Bạch, là Chung Quan Bạch muốn được làm từ thiện.

Tiếc rẻ cái danh chúa cứu thế cũng không cao quý hơn tiếc rẻ danh lợi mấy phần.

Làm thánh mẫu rất dễ, đóng được vai ác mới khó.

Cảnh ngộ của bất kỳ ai cũng đều bị trói buộc với cuộc đời này, nói là dòng đời xô đẩy, kỳ thật là lưu luyến tiếc rẻ nhiều hơn. Nếu bị khóa cổ tay liền chặt tay, bị trói chân lập tức chặt chân, thì thế gian làm gì còn gông cùm xiềng xích nhà giam nào đáng nói nữa.

Dụ Bách gấp gáp đến mức nói không lựa lời: "Anh Bạch, giới dương cầm cũng không thiếu một Chung Quan Bạch."

Chung Quan Bạch im lặng một lúc, tự giễu: "Đúng, không thiếu."

Dụ Bách còn chưa kịp yên lòng đã nghe hắn gằn từng chữ:

"Nhưng Chung Quan Bạch thì không thể sống thiếu đàn dương cầm."

Chung Quan Bạch nói xong, cúp máy.

Hắn thả điện thoại, đứng xuất thần bên cạnh kệ sách.

Một lát sau, hắn cảm giác trên vai hơi nặng, quay đầu lại thì thấy Lục Tảo Thu đã khoác cho hắn một chiếc áo.

"Master Lục, chúng ta đặt vé máy bay, ngày mai đi liền đi." Chung Quan Bạch nói.

Lục Tảo Thu: "Không cần gấp gáp, từ từ thôi."

Chung Quan Bạch lắc đầu, "Em không thể lại khiến anh thất vọng nữa."

Lục Tảo Thu khẽ hôn lên môi Chung Quan Bạch, "Tôi không có thất vọng."

Hắn nhìn vào mắt Lục Tảo Thu: "Anh nhìn em đàn khủng khϊếp thành như vậy, nhìn em không luyện tập, nhìn em biến thành người khác, anh không thất vọng sao?"

Đáy mắt Lục Tảo Thu sâu thẳm, tràn đầy ôn nhu, "Cái đó không gọi là thất vọng."

Chung Quan Bạch hỏi: "Thế thì là gì?"

Lục Tảo Thu trầm ngâm một hồi, trả lời: "Có lẽ là sợ hãi."

Sợ em đánh mất vật mình quý trọng nhất, sợ em không còn vui vẻ nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »