Trans: Tea
Beta: Sa
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ, thư ký Lý.”
“Bố cháu đang xã giao ở bên ngoài.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Cô đặt điện thoại xuống.
Cô sửa sang lại quần áo qua loa, ra khỏi cửa.
“Quý khách muốn gọi món gì ạ?”
“Cái này, cái này, với cái này nữa ạ.”
“Những món này đều là phần ăn gia đình. Một mình quý khách có thể ăn hết không?”
“Không được sao ạ?”
“Được chứ. Xin quý khách đợi một chút.”
Dụ Nghiên bỏ đồ ăn vào miệng, cho dù một mình đón năm mới, cô cũng phải thật vui vẻ.
Cô đã gọi đồ ăn cho bố mẹ…nếu họ lại không tới, vậy đồ ăn sẽ nguội hết….
“Sao đứa bé đó lại ngồi đây ăn cơm một mình vậy, lại còn vừa ăn vừa khóc.”
“Em đoán bố mẹ con bé bận. Anh cũng đừng quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Trần Dữ nhàn nhạt liếc qua, sau đó cũng không nhìn nữa.
“Bố, mẹ năm mới vui vẻ. “
“Năm mới vui vẻ, con trai.”
Đã ăn được một phần, nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn thừa lại rất nhiều. Dụ Nghiên đứng dậy, đi thanh toán.
“Rầm.” Cô đυ.ng phải một người.
“Thật sự xin lỗi.”
“Đi một mình?”
Dụ Nghiên ngẩng đầu, hóa ra người đó là Trần Dữ: “Vâng.”
“Đi thôi.”
“Làm gì vậy?”
“Dẫn em tới quảng trường xem pháo hoa.”
“Không cần đâu ạ.”
“Xem như là xin lỗi.”
“Anh cũng không nợ em điều gì…”
“Bức tranh đó.”
“Nhưng anh vẫn trưng bày bức đó mà.”
“Nhưng mỗi lần anh nói chuyện với em, em luôn lạnh nhạt.” Trần Dữ ho nhẹ một tiếng: “Lúc anh phân công nhiệm vụ, anh không thích thái độ không rõ ràng của em.”
“Ồ.”
“Đi thôi.”
Pháo hoa đêm đó rất đẹp, nhưng việc làm cho cô khó phai nhất là anh ghé vào tai cô nói rằng——
“Chúc mừng năm mới.”
Đây là lời chúc tốt đẹp nhất mà cô từng nghe.
HẾT CHƯƠNG 7