Thấy hắn không nói lời nào, Kỳ Vân phía đối diện chăm chú nhìn hắn, lại nói: “Tôi và sư đệ ở đây dốc lòng tu luyện, cậu vô cớ quấy rầy, tất nhiên là có ý khác!”
Lâm Tầm vẫn không nói gì.
Thấy Kỳ Vân càng thêm tức giận, hắn càng cảm giác mọi chuyện kỳ quặc.
— Lại thêm chỉ dẫn nhiệm vụ trước đây, những người này tụ tập ở đây đương nhiên là có chuyện gì đó.
Cuối cùng hắn nói: “Lần đầu tiên tới núi Thanh Thành, tôi đi chơi khắp nơi, không khéo gặp mấy người thôi.”
Kỳ Vân: “Tối hôm qua là tôi vô lễ trước, thua cậu một lần, cũng coi như hòa nhau, cậu cứ khăng khăng muốn làm phiền sư huynh đệ chúng tôi tu luyện, tôi cũng đành không khách khí!”
Lâm Tầm híp mắt.
Hắn nói: “Tối hôm qua các anh cũng nói như vậy.”
Mà tối hôm qua, mười phút sau khi nói ra lời tàn nhẫn kia, Kỳ Vân liền bị đánh ngã.
Ngay sau đó, trong vòng nửa giờ bị đánh ngã rồi tẩu hỏa nhập ma, lại bất hạnh gặp phải lão Hoặc đi thăm bạn ở động Thiên Sư về, bị tước vũ khí tập thể.
Nhưng điều khiến hắn thấy bất ngờ là lần này Kỳ Vân cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Chỉ nghe Kỳ Vân khinh miệt “hừ” một tiếng, nói: “Tôi không biết tối hôm qua cậu nhân dịp trời tối, vụиɠ ŧяộʍ dùng pháp thuật tà ma ngoại đạo gì, nhưng hôm nay nhất định tôi sẽ không cho cậu làm được.”
“Vả lại,” Gã gắn từng chữ: “Hôm nay cậu đến đây, thì đừng nghĩ sẽ ra được! Mối thù đoạt kiếm, tôi và cậu không đội trời chung.”
Nói xong, gã nhiên rút thanh kiếm mới kia ra: “Kết trận!”
Vù vù vài tiếng, các đệ tử kiếm tu cùng nhau rút kiếm mới tinh của bọn họ ra.
Ánh sáng lấp lóe, bọn họ đạp chân theo bộ pháp kì dị, trong chớp mắt đã kết thành một hình cung đánh tới chỗ Lâm Tầm!
Chiêu thức giống nhau, chạng vạng tối hôm qua Lâm Tầm đã được chứng kiến rồi.
Hắn phi thân lên, đạp lên trên ngọn cây như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại mượn lực vọt lên lần nữa, né tránh kiếm khí mà đám kiếm tu nhóm quét ngang qua.
Một giây sau thì gõ nhẹ lên bàn phím, gửi phần mềm Trojan cho Kỳ Vân.
Giữa không trung, giống như có gió quét đến chỗ Kỳ Vân!
Lâm Tầm chờ đợi giao diện phần mềm Trojan xuất hiện, lại không nghĩ rằng nó không hiện ra!
Mà Kỳ Vân — thế mà không bị làm sao cả.
Hắn nhanh chóng trượt ra phía bên trái, lại né tránh một luồng kiếm khí.
Chỉ thấy Kỳ Vân đứng chính giữa kiếm trận: “Cậu chỉ là Luyện Khí, sao có thể công phá được pháo bảo sư phụ ban cho tôi?”
Gã vừa nói vừa đâm thẳng kiếm, kiếm quang trắng bạc hướng thẳng về phía Lâm Tầm!
Lâm Tầm dùng bàn phím cản lại, cấp tốc lùi về sau.
Kỳ Vân cười lạnh một tiếng, cổ tay nhẹ rung, mũi kiếm chuyển hướng, tiếp tục đánh tới phía hắn.
Trên thân kiếm của gã có khí cực mạnh, thậm chí còn đánh cho cây cối xung quanh rụng lá rào rào.
Lần này lưỡi kiếm chém vào trên tường lửa, bị khí vô hình cản trở.
Nhưng mà giơ phút này, trừ Kỳ Vân ra, các đệ tử khác đều đứng nguyên vị trí, hai mắt nhắm lại, giống như đang chìm vào suy nghĩ.
— Lại là tấn công DDOS.
Giờ này phút này, ở trong mắt Lâm Tầm, toàn bộ những người kia đều là máy tính đang điên cuồng tính toán.
Một mạng lưới tấn công muốn thành công thì cần sức tính toán rất lớn, một mình Kỳ Vân không đủ gây sợ hãi. Nhưng bây giờ gã và những kiếm tu khác nối liền với nhau thông qua kiếm trận, toàn bộ năng lực tính toán của những người còn lại để cho gã sử dụng, tập trung vào trên kiếm của gã.
Lâm Tầm nhìn mũi kiếm của Kỳ Vân đang chậm rãi hướng đến phía mình, vốn dĩ lưỡi kiếm bị tường lửa ngăn trước mình khoảng 40cm, lúc này lại chậm rãi, chậm rãi tiến lên, chí ít đã đi được 4cm.
Hắn giương mắt, trông thấy trên trán Kỳ Vân chảy mồ hôi.
Sau một giây, Lâm Tầm cười.
Kỳ Vân: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, ” Lâm Tầm nói: “Kiếm trận của mấy người rất lợi hại.”
“Biết thì tốt.” Kỳ Vân nhíu mày, ánh mắt khinh miệt: “Cậu cũng quá ỷ lại vào kết giới hộ thân này rồi — chịu chết đi!”
Chỉ thấy gã nâng tay phải lên, bỗng nhiên dùng lực, mũi kiếm lại ép xuống 1cm!
“Tôi còn chưa nói hết mà.” Lâm Tầm nói.
Kỳ Vân: “Cậu không nói hết được rồi.”
Lâm Tầm nhìn vào mắt Kỳ Vân, tin chắc trong mắt gã mình đã là một người chết.
Hắn cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, bình thản nói: “Kiếm trận rất lợi hại, nhưng mà…”
Kỳ Vân nhíu mày.
Một giây sau, Lâm Tầm nhanh chóng gõ mười ba cái lên trên bàn phím!
Mở chương trình, đổi tham số, vận hành!
Kỳ Vân: “Đừng ngoan cố nữa!”
Sau một giấy, gã ta bỗng nhiên phát hiện không đúng, nhìn về phía sau.
Mấy kiếm tu kia vẫn nhắm mắt, cũng không có gì khác thường.
Gã lại chuyển hướng sang Lâm Tầm lần nữa.
“Nhưng mà…” Lâm Tầm nói: “Hiện tại là của tôi.”
Một giây sau, hắn bỗng nhiên lui lại, ở trên cao giữa không trung nhìn xuống chỗ Kỳ Vân.
Anh có pháp bảo hộ thân, tôi có tường lửa.
Nhưng các sư đệ của anh lại không có.
Anh dựa vào tấn công phân tán để thu hoạch khả năng tính toán của bọn họ, để cưỡng ép phá tường lửa của tôi — vậy tôi cũng có thể đặt chương trình trong cơ thể của bọn họ, cướp đoạt khả năng tính toán của họ với anh.
Lâm Tầm vừa đánh nhau cùng Kỳ Vân, vừa dùng tay phải gõ nhanh lên bàn phím, mười phút sau, hắn đã dựng xong nền tảng tấn công!
(*) Nhắc lại đề phòng ai quên, cũng chú thích lại tên chương luôn: tấn công DDOS (tấn công từ chối dịch vụ phân tán) là việc khiến những người dùng không thể sử dụng tài nguyên của máy tính. Đối với Kỳ Vân, Lâm Tầm lại phát động công kích một lần nữa.
Lần này không chỉ có sức mạnh của một mình hắn nữa, sức mạnh của những kiếm tu kia cũng đã để cho hắn sử dụng toàn bộ.
Dưới áp lực cực mạnh, pháp bảo hộ thân của Kỳ Vân không còn là bất khả xâm phạm, đã xuất hiện lỗ thủng dưới sự công kích dữ liệu DDOS liên tiếp không ngừng.
Một bên khác, chương trình Trojan vẫn đang điên cuồng gửi lên trên người gã cũng đã thành công gửi qua trong nháy mắt xuất hiện lỗ thủng này.
— Tiếp theo, chính là quá trình thông thường.
Chế tạo bug, bắt đầu rối loạn.
Các đệ tử kiếm tu ngã trái ngã phải, mặc dù Kỳ Vân còn duy trì được tỉnh táo, nhưng cũng không đỡ nổi kiếm.
Gã thở hổn hển mấy cái, muốn rách cả mí mắt nói: “Cậu… tên yêu nhân này… rốt cuộc… dùng pháp thuật gì? Rốt cuộc cậu là ai?”
Lâm Tầm tháo vòng tay màu đen trên tay phải xuống, một giây sau, vòng tay của hắn nhanh chóng dài ra, biến thành một xích sắt màu đen to bằng ngón út, dài 5-6m.
— Hôm đó hắn đánh bất tỉnh Khương Liên trong nhà, dùng chăn và dây nhảy trói hắn ta lại, lão Hoắc rất ghét bỏ, sau đó liền đưa cho hắn một vật gọi là “xích trói ma”.
Mà chuyện trói người trước lạ sau quen, chỉ chốc lát sau, nửa người trên của Kỳ Vân đã bị Lâm Tầm trói chặt lại.
Lâm Tầm hỏi gã: “Anh muốn gϊếŧ tôi thật à?”
Kỳ Vân thở phì phò: “Không… Không thì sao?”
Lâm Tầm tịch thu kiếm của gã lần nữa, cầm một đầu dây xích, kéo gã dậy: “Anh thiếu kiến thức pháp luật sao.”
Sau đó, hắn không để ý tới Kỳ Vân bất lực chửi rủa, bắt đầu dò xét bốn phía.
Hắn không có ý định hỏi Kỳ Vân chỗ này có gì kì lạ — mặc dù trông tên này không thông minh lắm, nhưng nếu như tra hỏi, không chừng gã sẽ cung cấp thông tin sai lầm để lừa mình.
Hắn kéo Kỳ Vân đi xem xét bốn phía, với ý định tìm ra dấu vết còn lại.
Đi được một đoạn đường, trong tầm mắt hắn xuất hiện hai bóng người đang run lẩy bẩy ở vách đá.
Là Lão Đại và Lão Nhị — xem ra cuối cùng hai người bọn họ vẫn bị lòng hiếu kỳ đánh bại, không nghe lời ở nguyên tại chỗ, mà đến tận đây.
Đồng thời còn chứng kiến điều không nên thấy.
Lão Nhị run rẩy, cũng không gọi “người anh em” nữa, trực tiếp kêu: “Đại… đại ca, anh… các anh…”
“Không sao.” Lâm Tầm nói: “Bọn họ không đánh lại tôi.”
Lão Đại: “A… vâng…. anh…”
Lâm Tầm nhíu mày lại: “Cái gì?”
Hắn bỗng nhiên chú ý tới, hai người kia đều đang nhìn vào bàn phím của mình.
Bàn phím đang sáng — có thể là vừa rồi hắn dừng thao tác, không cẩn thận chạm vào phím chức năng, bật sáng bàn phím.
Bàn phím chỉ có một chức năng cực kỳ thực dụng, đảm bảo cho lập trình viên cho dù làm việc dưới hoàn cảnh đen sì, cũng có thể thấy rõ chữ cái trên bàn phím, mà không phải đặt dưới ánh sáng của màn hình để phân biệt vị trí các phím đến mù mắt.
Lâm Tầm nghĩ, có thể hắn đã phát hiện ra chỗ có vấn đề rồi.
Bàn phím có ánh sáng, có hai loại.
Một loại gọi ánh sáng RGB, là bảy màu, còn biến hóa, rất được nam sinh yêu thích.
Nhưng Lâm Tầm không thích, hắn cảm thấy loại này quá xốc nổi, quá dở hơi.
Ánh sáng bàn phím của hắn… là đơn sắc, màu đỏ.
Mà bàn phím của hắn có cái đế xám bạc, các phím màu đen, ánh sáng đỏ sẫm…
Sau khi được hệ thống cải tạo, có vẻ như ánh sáng còn chói hơn trước, lộ ra vẻ không mấy thiện lương.
Sau đó, liền nghe Lão Nhị nói: “Đại ca, có phải anh chính là, ờm… người trong ma giáo trong truyền thuyết không?”
Kỳ Vân: “Cậu quả thật là yêu nhân?”
Lâm Tầm: “…”
Hắn tắt bàn phím đi: “Tôi là danh môn chính phái.”
Kỳ Vân: “Tôi nhổ vào.”
Lâm Tầm không thèm để ý đến gã, tiếp tục vừa đi vừa dùng trình thu thập web xem xét bốn phía.
— Đúng là đã nhìn ra vấn đề.
Có một chỗ chương trình không dò xét được, cho dù làm thế nào đều là điểm mù.
Hắn kéo Kỳ Vân đi đến chỗ kia, phía sau Lão Đại và Lão Nhị đang nhắm mắt theo đuôi.
Cuối cùng dừng lại ở một đường cụt, bên trái là núi, bên phải là núi, phía trước vẫn là núi.
Vách núi, núi đá, thác nước và dây leo chảy từ trên xuống…
Lâm Tầm đưa tay đẩy dây leo ra.
Một cái động đen sì, cao bằng một người, rộng bằng hai người lộ ra.
Lâm Tầm suy nghĩ một lát, trước tiên đẩy Kỳ Vân vào.
“Tôi XXX —” Hình như Kỳ Vân nói gì đó thô tục, Lâm Tầm tự động loại bỏ.
Năm giây sau, hắn cũng đi vào trong huyệt động.
Một giây sau.
Một tiếng vang nặng nề.
“Ầm.”
Phía sau có vật nặng gì đó bỗng nhiên rơi xuống.
Lâm Tầm lui về sau, phía sau là vách đá lạnh buốt.
— Lối ra đã bị chặn.
Ánh sáng từ bên ngoài bị cản lại, trước mắt Lâm Tầm là một màu đen sì, không nhìn thấy gì cả.
Hắn nghe thấy tiếng thở của Kỳ Vân.
Hắn nắm chặt dây xích trong tay: “Đây là chỗ nào?”
Kỳ Vân: “Là chỗ cậu không ra được.”.
TruyenHDChỉ nghe tên này nói: “Cậu thả tôi ra, sau đó cầu xin tôi, tôi sẽ dùng kiếm chiếu sáng cho cậu. Nếu không, chúng ta sẽ chết đói ở đây nhanh hơn bất kì ai.”
Lâm Tầm: “Cầu xin anh như thế nào?”
Kỳ Vân nói: “Kỳ Vân đại ca, không, Kỳ Vân ba ba, em sai rồi, em mắt chó không thấy Thái Sơn, mạo phạm ngài.”
Gã dần dần vào vai, giọng điệu cũng diễn cảm hơn: “Là con trai bất hiếu, con trai liền bồi tội với ngài, cầu xin ba ba vận công chiếu sáng cho…”
Lâm Tầm: “…”
Một giây sau, Kỳ Vân liền im bặt, giống con vịt bỗng nhiên bị bóp cổ.
— Lâm Tầm mặt không cảm xúc bật đèn pin điện thoại lên.
Trong động sáng như ban ngày.