Chương 8

Ngu Liễu đi ra ngoài một chuyến trở về càng mệt mỏi, không chỉ là thân thể mệt, còn có tâm mệt mỏi. Mệt mỏi nằm trên giường phát ngốc, là nên đi hay ở lại… … nhất thời cũng không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ.

Tiếng mưa rơi ồn ào bên ngoài khiến hắn không thể tập trung suy nghĩ mà không cẩn thận đã ngủ.

Lại tỉnh lại trời đã tối, mưa đã nhỏ đi không ít, không còn che lấp được tiếng chuông đồng ở góc mái hiên.

Bụng đã đói kêu gào, nhưng hắn lại không muốn ăn, giấc ngủ này khiến hắn cảm thấy vô lực, đầu và bả vai nặng trĩu.

Muốn tắm rửa một cái, ngồi dậy rất lâu mới có thể chậm rì rì đi đến cạnh cửa lấy vali.

Còn không có mở ra liền phát hiện không thích hợp.

Vali của hắn tương đối quý trọng, bên trong còn có máy tính bảng và máy khâu nhỏ, vì vậy hăn luôn có thói quen khoá vali.

Nhưng là cái vali này nó không có khoá.

Đột nhiên sinh ra dự cảm xấu, Ngu Liễu mở vali ra vừa thấy, quả nhiên bên trong chất đầy quần áo nữ lộn xộn lung tung, bên trên là một cái nội y bị ép tới biến dạng.

Nhất thời trước mắt Ngu Liễu tối sầm.

Lấy sai rồi, vali này căn bản không phải là của hắn.

Đóng lại nhìn kỹ, cái vali này cùng cái của hắn trừ bỏ màu sắc giống nhau, chỗ nào cũng đều không giống nhau, hắn thật là choáng váng, như thế cũng có thể lấy sai.

Cái này làm sao bây giờ? Trong máy tính bảng đó vẫn còn rất nhiều bản thảo thiết kế của hắn, ngoài chứng minh nhân dân ra, tất cả tài liệu và thẻ của hắn đều ở trong đó, nếu mất liền xong đời.

Ngu Liễu nhất thời hoang mang lo sợ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đi ngang qua trên hành lang, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở cửa đuổi theo ra ngoài.

Phòng của Lục Diêu ở chỗ ngoặt của lối đi nhỏ hướng ra sân, cách phòng của Ngu Liễu rất gần, anh vừa mới mở cửa, góc áo bỗng nhiên bị giữ chặt, xoay người liền đối mặt với vẻ mặt hoảng loạn của nam sinh.

Lục Diêu: “Làm sao vậy?”

Ngu Liễu vội vàng nói: “Tôi, tôi lấy nhầm vali, liền ở trên xe buýt tôi ngồi tới đây, còn có thể tìm về không?”

Lục Diêu chỉ suy tư một lát, liền cho Ngu Liễu đáp án trấn an: “Có thể, đợi tôi một chút.”

Anh nhớ tên công ty vận tải mà chiếc xe đó trực thuộc, tra cứu trên mạng cũng có thể tìm được số điện thoại, hơn nữa tuyến này lượng khách không nhiều mấy ngày mới có một chuyến, nên rất dễ dàng để xác định xe của ngày hôm nay.

Lục Diêu gọi cho công ty vận tải và bình tĩnh giải thích tình hình với người tiếp viên. Ngu Liễu ngoan ngoãn mà chờ ở bên cạnh, đôi mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm Lục Diêu, vừa khẩn trương vừa không dám nói lời nào, đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Lục Diêu.

Lục Diêu nhìn Ngu Liễu như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến Lục Tinh Tinh.

Lục Tinh Tinh gây hoạ ở trường học, trường học cho phụ huynh liên hệ với giáo viên, nàng không giám nói cho cha mẹ, chỉ có thể tới cầu anh người anh trai này. Khi anh gọi điện cho giáo viên, Lục Tinh Tinh liền ở bên cạnh nhìn chằm chằm, biểu tình cùng Ngu Liễu hiện tại giống y nhau.

Không giống chính là Lục Tinh Tinh như vậy làm anh muốn an ủi một đốn, còn cái này thì không như thế.

Anh muốn khi dễ người ta, rồi đến hống.

“Thế nào?” Ngu Liễu thấy anh cúp điện thoại, vội vàng hỏi: “Thật sự có thể tìm về sao?”

Lục Diêu: “Ân, buổi chiều có một hành khách cùng chuyến với cậu liên hệ với công ty vận tải nói là lấy nhầm vali, nhưng hành khách đó ở xa quá, công ty vận tải sắp xếp chuyến xe tiếp theo giúp bọn cậu đổi lại.”

Thật tốt quá, tảng đá trong lòng của Ngu Liễu rơi xuống: “Chuyến xe tiếp theo là bao lâu?”

Lục Diêu: “Tám ngày sau.”

“… … Tám ngày?!” Ngu Liễu cả người choáng váng.

Thời gian tám ngày, vậy không phải hắn… …

Không đúng, mọi thứ khác đều chỉ là thứ yếu, quần áo của hắn làm sao bây giờ?

Tắm xong rồi thay cái gì? Ngày mai mặc cái gì? Trong trấn này có cửa hàng bán quần áo không?

Hắn chịu đả kích lớn, không chú ý tới Lục Diêu đi vào phòng lại ra, đem một bộ đồ ngủ đã được gấp lại đưa cho hắn. Lục Diêu: “Trước mặc của tôi đi, đều là sạch sẽ chính là có hơi cũ, tạm chấp nhạn một chút, ngày mai tôi lại một lần nữa tìm cho cậu.”

Ngu Liễu vươn tay tiếp nhận, vải bông xúc cảm thực mềm, dán vào lòng bàn tay thực thoải mái.

Hắn ôm quần áo, hậu tri hậu giác mà biệt nữu: “Cảm ơn.”

Lục Diêu: “Không có việc gì.”

Hắn còn muốn nói chút gì đó, nhưng là Ngu Liễu nghĩ không ra, giống như là nói cái gì đều không thích hợp.

Lưng lại bắt đầu cứng ngắc, hắn đang nghĩ ngợi nếu không dứt khoát trực tiếp trở về phòng, một đạo thanh âm trầm thấp bình tĩnh từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Ngu Liễu.”

Đây là lần đầu tiên Ngu Liễu nghe thấy anh gọi tên mình, ngữ khí tự nhiên đến phảng phất đã gọi vô số lần.

Trong quán trọ của thị trấn nằm sâu trong núi, vào đêm yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, thanh âm này đối Ngu Liễu có tác dụng định thán thần kỳ.

Ngu Liễu ngẩng đầu, người nọ đứng ở dưới hiên lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi màu đen u ám trong mắt như sắp hoà vào màn đêm mịt mù.

“Chưa nói với cậu, tôi gọi Lục Diêu.”

Ngu Liễu về phòng tắm rửa xong thay quần áo Lục Diêu đưa cho hắn.

Hắn không thấp, cao 1m8, so với Lục Diêu thấp hơn nửa cái đầu, nhưng vì chênh lệch kích thước, quần áo của Lục Diêu mặc trên người hắn trông quá rộng thùng thình, chiếc quần đùi trống rỗng, cổ áo phông quá to không che được xương quai xanh.

Cùng quần trong, rộng đến có chút vũ nhục người.

Bỏ đi.

Rộng một chút mặc thoải mái, dễ ngủ, Ngu Liễu an ủi chính mình như vậy, đẩy cửa sổ ra một khe hở, hậm hực bò vào ổ chăn.

Cái đệm của giường nguyên bản không cứng, lại thêm một cái chăn bông càng mềm mại đến rơi vào trong, không thể không thừa nhận eo già của hắn nằm trên đó thật sự thoải mái.

Phòng đã đặt quá sẽ có ghi chép, Ngu Liễu mở ứng dụng, tìm thấy nhà trọ này và nhấp vào, ông chủ xác thật là họ Lục, nhưng cùng vừa rồi hắn nghe thấy không giống nhau, ông chủ tên có ba chữ, gọi Lục Sơn Hải.

Lục Sơn Hải?

Hắn nghe nhầm sao?

Hẳn là sẽ không, phát âm có thể sai, nhưng tổng số từ không thể nghe sai.

Nếu không đoán sai, Lục Sơn Hải này hẳn là ba của anh, hoặc là chú, bác, ông nội, linh tinh gì đó.

Cho nên hẳn là Lục Eo? Yêu? Diêu? Vẫn là Yêu?

Hắn vẫn là đi ngủ thôi.

Trên núi lượng mưa quá lớn, đến bây giờ vẫn chưa có xu thế dừng hẳn, tiếng chuông đồng lọt qua khe hở của cửa sổ, cùng với tiếng lá rơi sàn sạt, hoà thành một thứ âm thanh trắng xoá thư thái nhất.

Không khí se lạnh, là nhiệt độ thích hợp nhất để đắp chăn mỏng mà ngủ.

Điều này so với nghe tiếng còi xe chìm vào giấc ngủ thoải mái hơn nhiều, cơ hồ ngay khi nhắm mắt lại, buồn ngủ liền bắt đầu lặng yên không một tiếng động dâng lên.

Nhưng mà Ngu Liễu vẫn là kinh nghiệm sinh hoạt không đủ phong phú.

Trong núi có rất nhiều muỗi, trước khi ngủ hắn đã quên mất chuyện quan trọng nhất, rất nhanh bên tai bị tiếng vo ve vỗ cánh, như hổ rình mồi vòng quanh hắn đánh thức.

Đẽ quên còn có việc này.

Hăn bực bội ngồi dậy với mái tóc rối bù, nửa mê nửa tỉnh, đầu nặng chân nhẹ mà xuống giường tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy hộp dung dịch điện nhang muỗi chưa bóc tem ở trong ngăn tủ.

Điện nhang muỗi, mở điện nhang muỗi? Kia hẳn chính là nhang muỗi đi.

Hắn tìm một chỗ có ổ cắm, ngồi xổm xuống mở gói niêm phong ra, nhìn thấy một vật có phích cắm cùng với mấy hộp chất lỏng màu tím, lại lâm vào mê mang. Hắn thật sự là đầu óc không đủ dùng, xoay chuyển đặc biệt chậm, phải đọc mấy lần một tờ sách hướng dẫn mới có thể hiểu được, nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc đem chất lỏng hoà lại với bình hơi.

Cắm phích cắm vào ổ cắm, sau đó nhấn công tắc, đèn sáng mới thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc xong.

Khá tốt, chính là không dễ dùng, không bằng trực tiếp cho hắn một khoanh nhang muỗi cùng với cái bật lửa.

Tắt đèn sờ soạng leo lên giường tiếp tục ngủ, con sâu ngủ không có chạy, chờ hắn nhắm mặt lại liền ngủ say.

Chỉ là lần này ngủ càng không an ổn.

Không có muỗi, hắn lại không thể hiểu được cảm thấy nóng lên, mũi như bị thứ gì đó chặn lại, rất khó hít thở và khí thở ra cũng nóng lên.

Còn có ngứa cổ.

Dần dần liền không chỉ cổ ngứa, bên tai, phía sau lưng, cánh tay đều bắt đầu ngứa ngáy.

Ngu Liễu khó chịu vô cùng, muốn ngủ thì không ngủ được, muốn dậy cũng không mở mắt ra được, mặc dù còn tỉnh táo nhưng mí mắt nặng trĩu không mở ra được, như bị hai tảng đá lớn đè lên.

Cơ thể cũng nặng nề, muốn giơ tay lên gãi cũng không giơ lên được.

Sao lại thế này, phiền chết đi được.

Hắn mơ màng bàng hoàng nghĩ, không nên là gặp phải quỷ áp giường đi?



Lục Diêu liệt kê tất cả các đơn đặt hàng, tính xong thanh toán các đơn đặt hàng, lại tổ chức một cuộc họp video trong thời gian ngắn sau khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý.

Kết thúc cũng đã khuya, anh đứng dậy đi ra sân sau, ngẩng đầu hướng lên lầu hai liếc mắt một cái, đèn đã tắt người hẳn là đã ngủ.

Xe buýt từ thành phố Huyền Thành đến đây ít nhất sáu tiếng, Lục Diêu không biết Ngu Liễu đã ăn trên xe hay chưa, nhưng bằng suy đoán của anh, dọc theo đường đi xóc nảy không dễ chịu, cho dù có ăn cũng không ăn được nhiều.

Sau đó từ chiều cho đến hiện tại chưa hạt cơm nào vào bụng.

Mưa lại nặng hạt hơn, Lục Diêu cầm dù xoay người xuyên qua sân đến phòng bếp đối diện.

Nói là phòng bếp thực ra là một khoảng đất trống lập mái ngói, ba mặt dựa tường, một mặt quay ra sân để trống, chỉ có mấy cây gỗ lê vàng hình trụ chống đỡ.

Nền nhà được nâng cao hơn sân vài bậc nên nước không hắt vào được, nền bê tông vẫn khô ráo. Bếp nấu đặt ở phía bên phải dựa vào tường, bên cạnh là tủ lạnh tủ đông và các thiết bị điện khác, khoảng không gian rộng rãi phía bên trái kê ba bốn bộ bàn ghế cùng kiểu ở phía sảnh để cho mọi người ăn cơm.

Lục Diêu gọt một quả lê, trộn với đường phèn, cho vào nồi hầm, đi tới bếp thấy bên trong còn cơm, liền lấy một ít nguyên liệu trong tủ lạnh ra cắt thành từng miếng nhỏ trộn với cơm làm cơm chiên, mùi thơm ngấm vào không khí se lạnh, ngửi thấy khiến ngón trỏ người ta giật giật.

Cho cơm vào đĩa, lấy thìa từ trong l*иg đũa đặt lên trên, đi vòng qua bếp đặt đĩa cơm chiên vừa làm xong lên bàn, rồi đi qua sân lên lầu gọi người.

Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng sân, Lục Diêu theo ánh đèn xuyên qua hành lang, dừng lại trước cửa phòng của Ngu Liễu.

Cửa phòng không khoá, anh gõ mấy lần, lại hô hai tiếng, nhưng bên trong vẫn luôn yên tĩnh, không có người đáp lại.

Cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhíu mày, đẩy cửa ra đi vào.

Bật đèn lên, đi đến bên giường, người trên giường ngủ thật sự say, nhưng ngủ lại không an ổn, hô hấp có chút dồn dập, nửa khuôn mặt lộ ở bên ngoài chăn ửng hồng không bình thường.

Lục Diêu co chân nửa quỳ ở bên giường, giúp hắn kéo chăn xuống, lộ ra cả khuôn mặt: “Ngu Liễu?”

Anh kêu lên một tiếng, lông mi của Ngu Liễu liền run lên, giống như cố sức mở mắt ra nhưng không mở được.

Lục Diêu dùng mu bàn tay sờ trán hắn phát hiện nóng đến doạ người.

Tròng lòng trầm xuống, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Văn Viễn, cú đêm lúc này tinh thần phấn chấn, thận chí còn mang theo một tia phấn khởi mà ban ngày không có: “ Lục ca, cổ đức anh vũ ninh!”

Lục Diêu nói ngắn gọn: “Lại đây giúp anh một việc.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Diêu bế ngang Ngu Liễu lên.

Ngu Liễu không nhấc tay lên được, ngón trỏ câu lấy y phục trước ngực hắn cũng không cởi ra được, đầu uể oải dựa vào trước ngực anh, mũi bịt kín, chỉ có thể nửa hé miệng hô hấp, cổ áo to rộng lệch qua một bên, lộ ra làn da che kín dấu vết đỏ sậm.

Lục Diêu đương nhiên biết làn da hắn mềm mỏng, chỉ là không nghĩ tới qua một ngày một đêm lại vẫn không có dấu hiệu phai nhạt.

Thảm hề hề.

Lục Diêu tâm tình phức tạp, giúp hắn kéo quần áo lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn: “Không có việc gì, liền mang cậu đi bệnh viện.”

Văn Viễn xuyên qua màn mưa chạy vào, đèn trong sảnh sáng trưng, nhìn thấy thiếu niên ban ngày mới tìm đến hỏi phòng đang nằm ốm yếu ở đó, nếu không phải Lục Diêu để hắn dựa vào, sợ là ngay cả ngồi yên đều khó khăn.

“Sao lại thế này? Ban ngày không phải còn tốt sao?” Văn Viễn khép lại ô để ở một bên, chạy tới xem.

“Phát sốt.” Lục Diêu nói.

“Em liền nói mà! Anh còn nói không phải.” Văn Viễn sờ sờ mặt Ngu Liễu, lo lắng nói: “Sốt như thế nào? Thế nào thấy nghiêm trọng như vậy?”

“Mệt.” Lục Diêu giao Ngu Liễu vào trong tay Văn Viễn, cầm chìa khoá đứng dậy: “Giúp anh trông hắn, anh đi lái xe.”

“A, được.” Văn Viễn ngồi vào ghế, thật cẩn thận đỡ Ngu Liễu dựa vào bả vải mình.

Đi lên một đoạn dọc theo cuối đường, có một bãi đậu xe nhỏ và đơn giản, xe của Lục Diêu liền đậu ở nơi đó.

Anh lên xe quay đầu, đem xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, ngừng ở trước cổng lớn nhà trọ, xuống xe bước hai bước tiến vào cổng.

Văn Viễn đang nỗ lực đối thoại với Ngu Liễu: “Tiểu mỹ nhân, cậu nói cái gì?”

Ngu Liễu lại lẩm bẩm một câu.

Văn Viễn lỗ tia đều sắp dán lên miệng hắn cũng không nghe rõ: “Răng? Răng? Răng cậu đau? Hả? Ngứa? Ngứa!” Cậu đột nhiên bừng tỉnh: “Ngứa đúng không? Chỗ nào ngứa?”