Chương 5

Ngu liễu bị mắc kẹt trong biển sâu giấc mơ của mình và có một con quái vật khổng lồ vô hình dưới đáy biển bám chặt lấy hắn, buộc hắn phải trải qua những thăng trầm không tự nguyện suốt đêm trong đau đớn.

Mới nỗ lực hướng lên trên thoát ra khỏi mặt nước hô hấp, lại bị sóng triều bọc một lần nữa kéo xuống khỏi mặt nước.

Con thú khổng lồ tham lam ngấu nghiến từng li từng tí trên cơ thể của hắn, hắn sợ hãi tới cực điểm, liều mạng muốn chạy thoát muốn kêu cứu, vừa mở miệng liền bị thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt tới lấp kín yết hầu……

Ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa tràn vào phòng, bóng tối bị xua tan, Ngu liễu dần dần thoát khỏi giấc mơ, chậm rãi mở to mắt.

Lọt vào trong tầm mắt lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Mái tóc cắt ngắn làm gương mặt của nam nhân thể hiện rõ nhất ra tới ngũ quan sắc bén góc cạnh, xương mày nhô cao, sống mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thuý, bên phải thái dương có một vết sẹo rất mờ.

Ngay cả khi nhắm mắt, cũng không ảnh hưởng đến giá trị xem xét cực cao của gương mặt này truyền tới một cách trực quan.

Đại não của Ngu Liễu sụp đổ.

Hắn dại ra mà nhìn chằm chằm gương mặt này, cơn buồn ngủ giống như ve sầu lột xác thoát ra khỏi đại não, những mảnh ký ức rải rác tràn vào trong đầu hơi lạnh chạy dọc từ sống lưng đến tận gáy.

Đêm qua hắn cùng người ta làm?

Cùng với một người lạ chưa từng gặp?

Hắn chơi tình một đêm?

Dưới chăn có hai khối cơ thể không mảnh áo che thân, độ ấm của hai trao đổi cho nhau bằng nhau, cánh tay đối phương cứng như sắt vẫn vòng ở eo hắn.

Ngu Liễu có ký ức rõ ràng nhất đối với đôi tay này chúng là kẻ đồng loã đáng hận nhất, ấn xuống tay của hắn, bờ vai của hắn, eo của hắn thậm chí là chân cong, giúp chủ nhân đem hắn đóng đinh trên cái giường này.

Cố tình là chịu thương chịu khó lao lực nhất, sau thời gian dài dày vò, khi hắn nửa tỉnh nửa mê khóc kêu đau xoa eo hắn nửa đêm.

“… …”

Ngu Liễu da đầu tê dại, cự tuyệt đối mặt với hiện thực, gian nan xoay người rời khỏi vòng tay của nam nhân, dịch đến mép giường ngồi xuống nhặt bộ quần áo nhàu nát dưới đất lên mặc vào.

Cả người giống như bị vật nặng nghiền qua vô số lần, dẫn tới Ngu Liễu tính sai thể lực của chính mình, mới vừa đứng dậy liền chật vật mà ngã trên mặt đất.

Trong phòng được trải một lớp thảm dày, Ngu Liễu vẫn bị ngã đến che mông nhe răng trợn mắt, nửa ngày không đứng dậy được.

May mắn người trên giường ngủ sâu, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Ngu Liễu nhẹ nhàng thở ra, hắn một chút cũng không muốn cùng đối tượng tình một đêm có giao lưu về sau, tốt nhất thiên nhan lộ viễn giang hồ không thấy.

Chờ sức lực miễn cưỡng hồi lại, hắn cố gắng chống mép giường đứng lên, không quên tháo chiếc đồng hồ trị giá để trên tủ đầu giường, mới đỡ cái thắt lưng già tưởng như đã gãy hoang mang rối loạn trốn về phòng.

Không muốn trở thành vịt con, bước đầu tiên chính là đánh đòn phủ đầu.

Trở lại phòng đóng cửa khoá trái, Ngu Liễu bình tĩnh lại một lúc, sau đó lấy một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, cởi chiếc áo đã không thể nhìn được ra, tấm gương lớn gần như lấp đầy một bức tường hiện rõ ra bộ dạng chật vật của hắn.

Trên làn da trắng nõn dấu vết xanh xanh tím tím che kín toàn thân, đặc biệt là vùng cổ và eo một mảnh hỗn độn thảm không nỡ nhìn.

Ngu Liễu nhìn đều có điểm muốn khóc, nhớ lại đêm qua người kia hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống, đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Người nọ là sói đói chuyển thế sao?

Đây là khó khăn gì nhân gian, hắn đối với việc này đều sinh ra bóng ma.

Mơ màng hồ đồ mà đánh mất đêm đầu tiên việc này rất nghẹn khuất, nhưng biết rằng sai là ở chính mình trước đó không thể trách người khác, Ngu Liễu trong lòng khó chịu, cũng chỉ có thể lập lại an ủi chính mình “Người trưởng thành rồi, vấn đề không lớn”.

Thở sâu, sau ngẫm lại về gương mặt đó, không có việc gì, không lỗ.

Không xác định người kia lúc nào sẽ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại có đến tìm hắn hay không, Ngu Liễu tắm xong quay lại phòng thu thập hành lý, sau đó lấy thẻ phòng và hành lý nhanh chóng trả phòng chạy trốn.

Nhét hành lý vào cốp xe, thẳng đến khi ngồi ở trên xe taxi Ngu Liễu mới có cảm giác sống lại.

“Tiểu huynh đệ, đi đâu?” Tài xế hỏi.

“Thành Nam xe — —“ dừng lại Ngu Liễu nuốt lại chữ vừa định nói, hắn do dự một chút lâm thời sửa lại địa điểm định đến: “Quên đi, làm phiền đưa tôi đến bệnh viện gần nhất.”



Lúc Lục Diêu tỉnh lại trong phòng chỉ còn lại một mình anh.

Rèm cửa kéo một nửa trên mặt đất rối loạn lung tung đều là quần áo của anh, áo sơmi sang quý và tây trang thủ công nhăn đến không thể nhìn.

Ổ chăn bên người đã không còn độ ấm, Lục Diêu từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày nhìn xung quanh một vòng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào thuộc về người khác.

Thẳng đến khi ánh mắt của anh dời đến trên tủ đầu giường một chiếc đồng hồ nam màu trắng nằm lặng lẽ trên đó.

Anh thu hồi ánh mắt mày nhíu thật mạnh, xuống giường nhặt điện thoại rơi dưới đất lên bấm số trợ lý xoay người đi về phía phòng tắm.

“Lục Tổng, có việc gì?”

“Ân, giúp tôi chỉnh lý tất cả thông tin đăng ký ở tầng 20, một lúc nữa gửi vào điện thoại di động của tôi.”

“Vâng.” Trợ lý ghi nhớ, hỏi: “Lục Tổng, còn có gì phân phó không?”

“Liên hệ với an ninh khách sạn, giám sát ở tầng 20 đêm qua xoá đi.”

Cúp điện thoại, Lục Diêu cảm giác được trên mặt mỏng manh đau đớn quay đầu nhìn về phía gương.

Một vết xước dài và nhỏ in trên má phải của anh, từ xương gò má đến phía dưới gương mặt, cách hơn mười tiếng đồng hồ vẫn đỏ tươi như vừa mới bị.

— —

Ngủ Liễu ở bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, mặt khác không có vấn đề gì, bất quá hai việc trọng điểm hắn chú ý vào chuyến đi này phải hai tuần sau mới có kết quả.

Việc lấy máu và đo bản điện tim cần phải xắn ống tay áo lên, hắn một thân dấu vết không thể che dấu được, khiến cho y tá không khỏi nhìn hắn hai lần, giống như lo lắng hắn bị làm nhục bởi việc gì không cho ai biết.

Ngu Liễu sợ cô ấy vừa mở miệng liền hỏi chính mình có cần trợ giúp pháp luật hay không, nên nhanh chóng mang theo bản cáo rời khỏi bệnh viện.

Lại lần nữa ngồi trên xe taxi, điểm đến lần này là nhà ga Thành Nam. Thị trấn Thiên Thần nằm ở sâu trong ngọn núi Thiên Thần, tự mình lái xe từ Huyền Thành đi phải mất năm tiếng đồng hồ, Ngu Liễu lần này không lái xe, đi xe buýt vào núi là lựa chọn duy nhất của hắn.

Tốc độ của xe buýt chắc chắn không nhanh bằng tự lái xe, phỏng chừng nhanh nhất cũng mất gần sáu tiếng đồng hồ.

Xe buýt không có cốp xe, hành lý phải để vào khoảng trống phía dưới thành xe, Ngu Liễu eo đau chân đau cất hành lý có chút cố hết sức.

Cũng may có nam sinh trông xấp xỉ bằng tuổi hắn giúp một tay nâng hành lý vào.

Ngu Liễu vỗ vỗ tay: “Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, khách sáo cái gì?” Nam sinh không thèm để ý mà xua xua tay, khi xoay người lên xe Ngu Liễu nhìn thấy huy hiệu của trường Huyền đại trên ba lô của cậu.

Hiện tại còn chưa tới tháng sáu, xem ra Huyền đại được nghỉ rất sớm.

Ngu Liễu trước giờ chưa đi xe buýt lần nào, có lẽ ngay từ đầu còn ôm vài phần ý niệm mới lạ, nhưng khi lên xe cảm giác mới lạ gì đó đều tan thành mây khói.

Hương vị rất khó ngửi ập vào mặt chui vào xoang mũi, đồ ăn, ghế dựa, hành lý tích tụ qua năm tháng các loại hương vị khác nhau trộn lẫn vào nhau.

Thậm chí còn có mùi hôi thối của những người hút thuốc lâu dài thở ra khi họ nói to.

Ngu Liễu cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Hắn ngừng thở nhanh chóng tìm một chỗ ngồi trống cạnh cửa sổ ở hàng ghế sau ngồi xuống, việc đầu tiên là mở cửa sổ lại gần hít thở không khí trong lành bên ngoài.

Xe vào núi không nhiều lắm, phải chờ xe ngồi đầy mới có thể xuất phát, Ngu Liễu nghiêng đầu uể oải dựa vào bên cửa sổ, buồn bã ỉu xìu.

Điện thoại sáng lên, Yến Gia nhắn tin tới hỏi hắn đã dậy chưa và có cần đến đón hắn ra nhà ga không.

Ngu Liễu lúc này mới nhớ tới xem thời gian, mới 12 giờ rưỡi hắn cho rằng ít nhất cũng phải một hai giờ rồi.

Ngu Liễu: [Không cần, tôi đã ở trên xe buýt rồi.]

Yến Gia: [Nhanh như vậy, cùng tôi chào hỏi một câu cũng không có, (icon) tức giận]

Ngu Liễu: [Hôn nay lại không phải ngày nghỉ, đại lão bản đi làm thật tốt đi.]

Yến Gia: [(icon) đầu búa]

Yến Gia: [Tối hôm qua ngủ như thế nào?]

“……”

Hảo huynh đệ chính là cái hay không nói, nói cái dở.

Ngu Liễu ôm điện thoại rối rắm một lúc cuối cùng vẫn là không đem chuyện tối hôm qua nói cho Yến Gia.

Có hai nguyên nhân, một là sợ Yến Gia tự trách, hai là cảm thấy việc này rất mất mặt.

Muốn hắn nói thẳng tối qua chính mình đi nhầm phòng cùng người khác có tình một đêm, thiếu chút nữa bị làm chết trên giường, không bằng một đao dứt khoát gϊếŧ hắn.

Dù sao cũng sẽ không gặp lại người đó, cứ giữ trong lòng tốt hơn.

Người cuối cùng lên xe là một bác gái béo với một chiếc ba lô lớn.