Bởi vì cuộc điện thoại này, mà cuộc sống nguyên bản được núi lớn nung đúc đến sinh hoạt bình lặng yên bình bị đảo loạn.
Hắn nghĩ hay là dứt khoát tắt máy, nhưng là nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ chỉ bởi vì một Trình Tây Ngô mà làm đến tất cả mọi người không liên lạc được với hắn?
Chỉ vì cái luyến ái nhỏ bé sao, hay là quên đi.
Không tắt điện thoại chỉ có thể chờ Trình Tây Ngô gọi điện đến.
Loại cảm giác này giống như không đau không ngứa vui vẻ chạy tới bệnh viện, kết quả vô tình được chuẩn đoán mắc một căn bệnh nan y, rồi bắt đầu đếm từng ngày cho đến khi cái chết tới.
Hắn tình nguyện Yến Gia không nói cho hắn biết, tốt xấu mấy ngày này hắn còn được ngủ ngon.
Trước ba ngày đính hôn Trình Tây Ngô không có động tĩnh, trước hai ngày đính hôn Trình Tây Ngô vẫn không có động tĩnh, liền ở lúc Ngu Liễu đầy cõi lòng chờ mong Trình Tây Ngô đã huỷ bỏ cái kế hoạch não tàn này, tân lang gọi điện vào ngay trước một ngày đính hôn.
Ngu Liễu: “……”
Hà tất chơi tim đập như vậy làm rối tâm thái của hắn?
“Uy.” Hắn điều chỉnh tốt ngữ khí, tận lực làm người nghe không ra khác thường: “Sư ca, tân hôn vui vẻ, tìm em có việc gì?”
Trình Tây Ngô cười: “Còn chưa tới ngày đâu, em như thế nào không dứt khoát chúc anh năm mới vui vẻ?”
Ngu Liễu: “Cũng đúng, năm mới vui vẻ, trước tiên tổng thể chúc mừng không sai.”
“Không cần trước tiên.” Trình Tây Ngô cười nói: “Em không phải nói bận tới nỗi không đến hiện trường được sao, sư ca đã đặc biệt chuẩn bị phân đoạn chúc phúc trực tuyến, để em không cần tới hiện trường cũng có thể tham gia nghi thức sư ca đính hôn, thế nào, cao hứng không?”
Cao hứng, cao hứng đến độ thăng thiên rồi.
Nghĩ tới việc này liền đau lòng, nhưng là không nghĩ đến chính miệng Trình Tây Ngô nói những lời này sẽ đau lòng như vậy, Ngu Liễu đã sắp không duy trì được nụ cười lễ phép.
May mắn hành lang không có gương, bằng không hắn nhất định sẽ bị bộ dáng hiện tại của chính mình doạ đến.
“Sư ca.” Hắn biết rõ còn cố hỏi: “Nghi thức đính hôn là ở ba ngày sau đúng không?”
Trình Tây Ngô: “Đúng rồi, còn chưa nói với em, bởi vì một ít nguyên nhân trong nhà của Tiểu Tuệ, nên đã dời đến ngày mai.”
“A, ngày mai a.”
Ngu Liễu nhìn chằm chằm cây hoa Tú Cầu hồng nhạt trong sân, ngữ khí áy náy không hợp với vẻ mặt: “Kia thật không khéo, ngày mai em đều có việc bận cả ngày.”
Trình Tây Ngô nói đùa: “Có thể bận đến mức nào a người bận rộn, liền ngay cả thời gian nhận điện thoại cũng không có?”
Ngu Liễu: “Ân, không có.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc, đầu ngón tay Ngu Liễu câu lấy lan can bên cạnh, cũng không nói gì.
Thuỷ Tài ngủ ở trên phiến đá xanh, Đại Hoàng ghé vào trên đầu nó mông nhắm ngay nó, cái đuôi ở trên chóp mũi nó đảo qua đảo lại, làm khó như vậy mà Thuỷ Tài cũng không tỉnh lại, ngủ say đến như vậy.
Nhà trọ, sân vườn, hoa lá cây cỏ, chó mèo hết thẩy thoạt nhìn đều bình thường như vậy, nếu hắn không nhận được cuộc gọi này.
Hắn đều đã rời Vu Thành, đi xa như vậy rồi, vì cái gì còn phải không ngừng liên hệ hắn, vì cái gì còn phải một hai bắt hắn tham gia buổi lễ đính hôn này.
Hắn nghĩ, hắn thấy Trình Tây Ngô thật phiền.
“Liễu Liễu.”
Thanh âm ôn nhu của Trình Tây Ngô từ ống nghe truyền đến, không còn vui đùa như vừa rồi nữa: “Em có phải không muốn tham gia buổi lễ đính hôn của anh?”
Ngu Liễu: “Đúng vậy, không muốn.”
Trình Tây Ngô bị hắn nói trắng ra nghẹn một chút: “Anh có thể hỏi tại sao——“
“Anh xem anh đều đã sắp kết hôn, em nơi này ngay cả bóng dáng của bạn gái cũng không có.” Ngu Liễu hít vào một hơi, một lần nữa cười nói: “Em đi nhìn buổi lễ thật hâm mộ, trong lòng nhiều khó chịu a.”
Trình Tây Ngô tựa hồ sửng sốt, nghẹn nửa ngày, không phun ra câu nói kế tiếp.
“Không phải thoái thác, em thật sự bận, sư ca, em hiện tại còn có chút việc phải làm, không nói chuyện cùng anh nữa, chờ bận việc xong trở về lại cùng anh với chị dâu họp mặt, trước tiên cúp máy trước.”
Ngu Liễu nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn ngồi ở hành lang trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy đi xuống lầu đến dưới gốc cây, mỗi tay một cái ôm Thuỷ Tài cùng Đại Hoàng.
Vẫn là tiểu động vậy đáng yêu, sẽ không dùng điện thoại, sẽ không gọi điện thoại.
Sau khi làm xong cơm tối, thời điểm Lục Diêu đi tới sân sau, Ngu Liễu đang chụp ảnh Thuỷ Tài, Đại Hoàng, còn có cây Hoa Tú Cầu hồng nhạt kia.
Anh khoang tay đứng ở một bên nhìn một lát: “Đang làm cái gì?”
“Chụp ảnh a.”
Ngu Liễu chỉnh góc độ chụp của chậu hoa, không quay đầu lại: “Tôi đều đã ở chỗ này nhiều ngày như vậy, dù sao cũng phải cho tôi phát cái giới thiệu nhỏ một chút về bạn bè mới tôi quen ở chỗ này.”
Triệu Tiểu Tùng vừa mới chạy vào, vừa lúc nghe thấy lời này, muốn nói kia cũng giới thiệu em với, liền nghe Lục Diêu hỏi: “Cả cái trên tay cậu kia cũng phải?”
“Đúng vậy.” Ngu Liễu chụp một tấm: “Tôi cứu nó một mạng, nó kết bạn với tôi cũng không quá phận, ngươi nói đúng không, Tiểu Mễ.”
Lục Diêu: “Tiểu Mễ?”
Ngu Liễu: “Tôi vừa mới đặt tên mới cho nó, có được không?”
Lục Diêu nhìn bóng lưng của Ngu Liễu, thần sắc không rõ.
Triệu Tiểu Tùng nhìn nhìn Ngu Liễu, lại duỗi đầu nhìn bạn tốt Tiểu Mễ của nó, nuốt nước miếng, mở to hai mắt quay đầu nhìn Lục Diêu, không tiếng động hỏi: Liễu ca ca không có việc gì chứ?
“Trước lại đây ăn cơm.” Lục Diêu không đáp lại Triệu Tiểu Tùng, buông tay xoay người đi vào trong: “Ăn xong lại chụp.”
Triệu Tiểu Tùng cũng vội vàng phụ hoạ theo: “Đúng vậy Liễu ca ca, trước tới ăn cơm đã, hôm nay giữa trưa có món thịt kho tàu chua ngọt của Dì Trương ăn rất ngon!”
Nó cho rằng ăn cơm là có thể làm Liễu ca ca bình thường chút, ai biết người cũng không ăn bao nhiêu, trong bát chỉ có mấy hạt cơm, thịt thăn ngon như vậy cũng chỉ động có mấy đũa.
Nó cảm giác mình mới bưng bát cơm lên, nhân gia cũng đã gác đũa.
“Liễu ca ca, anh như thế nào không ăn?” Nó mắt trông mong nhìn chằm chằm Ngu Liễu.
“Anh không đói, em ăn từ từ.” Sắc mặt Ngu Liêu thoạt nhìn bình thường như cũ, chính là không có tinh thần gì: “Anh có chút buồn ngủ, lên lầu ngủ trước.”
“Mới có mấy giờ, trời cũng chưa tối liền ngủ a.” Triệu Tiểu Tùng nhìn theo Ngu Liễu lên lầu: “Như thế nào ngủ sớm như vậy còn có quầng thâm mắt?”
Nói thầm một nửa, bỗng nhiên linh quang chợt loé nghĩ đến cái gì, bỗng chốc nhìn về phía Lục Diêu: “Lão đại, chú nói ca ca không phải là thất tình đi? Cháu xem phim trên TV người thất tình đều như vậy, cổ cổ quái quái, còn một hai phải giả vờ giống như người bình thường.”
Lục Diêu rũ mắt gắp đồ ăn: “Không rõ lắm.”
Triệu Tiểu Tùng thở dài: “Nhất định là thế, ai, Liễu ca ca lớn lên đẹp như vậy còn thất tình, cháu đây cũng quá nguy hiểm, cháu phải nhanh tích góp tiền mua váy mới cho Miêu Miêu thật tốt, cháu không muốn thất tình!”
Người một khi có áp lực, bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ đều có thể không kéo dài một giây nào, Triệu Tiểu Tùng nhanh chóng ăn cơm xong trở về chuẩn bị cửa hàng đá bào của mình.
Lục Diêu dọn dẹp bàn ăn, ngẩng đầu nhìn hướng lầu hai, xoay người từ tủ rượu lấy ra một bình rượu nhỏ, lại chia đều một nửa ra cái bình khác, rồi cầm bình rượu còn một nửa nữa lên lầu.
Cửa bị gõ vang, Ngu Liễu mở cửa ra, Lục Diêu liền đứng ở cửa đưa cho hắn một cái bình rượu gốm sứ nhỏ tinh xảo đẹp mắt.
“Đây là cái gì?” Ngu Liễu nhận, mở nắp ra ngửi ngửi: “Rượu?”
Lục Diêu ừ một tiếng: “Cậu lần trước không phải bảo nó uống ngon sao.”
Ngu Liễu nhớ tới, khó trách hắn cảm thấy mùi hương ngọt ngào này quen thuộc như vậy: “Vì cái gì đưa rượu cho tôi?”
Hắn quơ quơ bình rượu: “Còn ít như vậy, uống hai ngụm liền hết.”
Lục Diêu dựa vào cửa: “Rượu trợ miên, bất quá rượu này tác dụng chậm, không thể uống nhiều.” Với lại, anh chỉ là muốn cho Ngu Liễu biết anh có đồ vật như vậy.
“Được rồi.” Ngu Liễu đậy lại nắp bình, hắn hiện tại xác thật cần uống rượu trợ miên: “Cảm ơn ông chủ Lục.”
“Không cần khách khí.”
Nhờ hai hớp rượu đó mà Ngu Liễu vốn tưởng đêm nay mình nhất định sẽ mất ngủ lại không ngờ ngủ một giấc đến trưa hôm sau, tỉnh lại không muốn dậy, liền ghé vào trên gối nhìn chuông đồng bên ngoài cửa sổ.
Hắn cùng với Trình Tây Ngô có rất nhiều bạn bè chung, đặc biệt là người trong phòng làm việc của hắn, hầu như đều là học đệ của hắn cùng với Trình Tây Ngô, thế cho nên vừa mở WeChat tất cả đều là các hình ảnh của buổi lễ đính hôn.
Mới vừa tắt điện thoại chuẩn bị nhét xuống dưới gối đầu, Yến Gia liền gọi điện đến, tri kỷ mà nhắc nhở hắn hôm nay tốt nhất đừng nhìn WeChat cũng đừng nhìn vòng bạn bè.
Chậm, đã sớm xem xong rồi.
Ngu Liễu rời giường tìm rất nhiều việc để làm ăn cơm, cho Thuỷ Tài ăn, chời đùa với Đại Hoàng, hái hoa Hoè, nhào bột mì, lúc thật sự không tìm được việc để làm, thậm chí còn hỏi Lục Diêu một phần đề thi đại học của em gái anh để làm.
Hắn không phát hiện là cả ngày hôm nay Lục Diêu cơ hồ không để hắn rời khỏi tầm mắt của anh.
Trong ngày Văn Viễn gọi điện ân cần mời Lục Diêu đi qua chỗ cậu hỗ trợ dọn chỗ cây thường xuân trong sân, tràn lan đến mau đem hắn ngập.
Lục Diêu lúc đó dựa vào quầy, nhìn Ngu Liễu cách đó không xa đang hết sức chuyên tâm làm bài thi: “Không tới được, đổi thời gian đi.”
Văn Viễn: “Vì sao, nhà trọ hôm nay rất bận sao?”
Lục Diêu: “Anh bận.”
Văn Viễn: “Bận cái gì? Có cần em qua giúp không?”
“Không cần.” Lục Diêu bấm bàn tính: “Có người tâm tình không tốt, anh phải trông chừng hắn.”
Ngu Liễu cho rằng hắn có thể vượt qua một ngày khó khăn này, ai ngờ đến buổi tối vẫn là thất bại.
Trình Tây Ngô ở vòng bạn bè của anh ta náo nhiệt một ngày, sau khi náo nhiệt kết thúc, anh ta gửi tin nhắn cho hắn:
[Liễu Liễu, thật sự nhẫn tâm như vậy, đến một câu hỏi thăm cũng không có sao?]
Ngu Liễu ôm điện thoại ngồi ở trong phòng hồi lâu, sau đó xoá hết ghi chép trò chuyện với Trình Tây Ngô, mở cửa đi xuống lầu, ở trong sân tìm thấy Lục Diêu đang quét dọn lá rụng.
“Ông chủ Lục, tôi đói bụng, muốn ăn cơm chiên anh làm, được không?”
Hắn đứng ở dưới gốc cây, áng đèn l*иg hắt vào mắt hắn, mịt mờ sương mù, như là con chó nhỏ bị bỏ vào trong thùng cát-tông sắp bị người ta vứt bỏ.
Ánh mắt Lục Diêu từ trên mặt hắn thu hồi, cái gì cũng không nói không hỏi, buông chổi xoay người đi đến phòng bếp.
Cơm chiên lần trước Ngu Liễu không được ăn vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc được ăn, tay nghề của Lục Diêu qua nhiên so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn.
Chỉ là vấn đề ở trên người hắn, cơm chiên ngon như vậy, cũng không khơi dậy nổi hứng thú ăn uống của hắn.
“Tôi còn muốn uống chút rượu.” Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Diêu, khoa tay múa chân: “Chính là rượu ngọt hôm qua kia, còn có không?”
Lục Diêu tựa hồ đoán được trước, rất nhanh cầm rượu từ trên giá tới, không phải bình nhỏ như ngày hôm qua, mà là một bình nhỏ bằng hai tay.
Ngu Liễu có chút ngoài ý muốn: “Anh không sợ tôi uống say?”
Lục Diêu rót một ly đặt ở trước mặt hắn: “Cậu không phải muốn uống say sao?”
Ngu Liễu mím môi, không nói chuyện.
Lục Diêu cũng rót một ly cho mình: “Uống đi, tôi bồi cậu.”
Ngu Liễu ngay từ đầu còn cố ăn cơm, nhưng ăn ăn, rất nhanh biến thành uống uống, đảo mắt liền say khướt.
“Ai, Lục Diêu.” Mỗi lần hắn uống say không thanh tỉnh, liền sẽ không gọi ông chủ Lục, liền thích gọi cả tên họ của anh: “Anh có phải là biết rồi không?”
Lục Diêu hỏi lại: “Biết cái gì.”
“Biết chuyện tôi thất tình a.”
Hắn nói xong dừng lại một chút, cười tự giễu: “Không đúng, tôi nào có tính là thất tình, tôi lại không cùng người ta nói qua, nhiều lắm được tính là yêu thầm thôi.”
Lục Diêu dựa vào lưng ghế, tầm mắt dừng ở trên người Ngu Liễu: “Vì cái gì?”
“Bởi vì người ta không thích tôi, người ta thích con gái.” Âm thanh Ngu Liễu nghẹn ngào nói: “Anh có biết hôm nay là ngày gì không, là ngày hắn đính hôn, hắn đều sắp kết hôn.”
Lục Diêu nhắm mắt, gần như không thể phát hiện thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không quá đạo đức, nhưng không thể không thừa nhận, những lời này của Ngu Liễu đã cứu vớt cảm xúc buồn bực suốt đêm của anh.
Ngu Liễu nói xong, cúi đầu an tĩnh trong chốc lát, sau đó đem ly rượu một ngụm uống sạch, đôi mắt nhìn Lục Diêu, ánh mắt lại không có tiêu cự.
“Ai, anh nói hắn người này, nếu là thật sự không thích đàn ông, không thích tôi, vì cái gì lại luôn đối với tôi tốt như vậy, tốt đến quá mức, năm lần bảy lượt không minh bạch làm tôi hiểu lầm.”
“Liền ngay từ đầu, tất cả mọi người đều nhìn ra tôi có cảm tình với hắn, rõ ràng như vậy, nhưng hắn lại nhìn không ra, liền hắn không biết, thật sự thẳng như vậy sao.”