Chương 12

Lục Diêu: “Những ngày mưa là những ngày nghỉ ngơi của Sơn Thần, phàm nhân tức giận sẽ quấy rầy ngài.”

Quả nhiên trong núi sâu như thế ác độc!

Ngu Liễu Sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Lục Diêu với vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, cái gì tin nhắn cái gì lễ phục kính rượu đều bị ném ra sau đầu.

Tục ngữ có câu những thứ thần quái này thà tin là có còn hơn không, hắn còn đang nửa tin nửa ngờ muốn hỏi cái gì, Triệu Tiểu Tùng đã xách theo cái túi nhỏ lộc cộc trở lại.

“Anh đẹp trai! Em mang cho anh bánh gạo mới nướng, ăn siêu ngon!”

Quên đi, vẫn là để hỏi sau đi.

“Lục Tổng?”

Ở đâu video bên kia, trợ lý ngập ngừng kêu một tiếng.

Lục Diêu thu hồi tầm mắt, giơ tay để lên tai nghe Bluetooth, ý bảo chính mình nghe thấy.

Trợ lý nhìn thấy ông chủ khoé miệng thoáng qua độ cong, châm chước nói: “Cái kia, em có thể tiếp tục báo cáo sao?”

Trẻ nhỏ của ngài bên kia, dỗ xong rồi sao?

Ngu Liễu nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy chính mình đến bây giờ còn có thể bảo trì bình tĩnh hướng về phía trước thì rất ly kỳ.

Đầu tiên là bạch nguyệt quang yêu thầm đính hôn, tiếp theo chính là bản thảo thiết kế bị trả lại, lại sau đó từ Vu Thành tới thị trấn Thiên Thần một đường gập ghềnh, đến thị trấn thì gặp trời mưa to mấy ngày liền không nói, còn thường thường bị bạch nguyệt quang kí©h thí©ɧ.

Nhưng dưới một loạt đả kích như vậy, hắn thế nhưng không có cảm thấy chán nản, thậm chí còn kết bạn với một đứa nhỏ nhỏ hơn hắn một vòng.

Nhân sinh đôi khi rất kỳ diệu, không chính mình gặp phải rất khó tin tưởng.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là cái tiểu bằng hữu này có đôi khi quá mức ồn ào.

Sáng sớm tinh mơ Ngu Liễu còn đang ăn sáng, Triệu Tiểu Tùng chạy vào với một tờ giấy phác thảo rất lớn và mấy cái bút chì.

“Anh Liễu đến đây!”

Cậu bé đem tờ giấy phác thảo đặt lên bàn, đôi tay chống nạnh khí thế uy nghiêm: “Hôm nay để Triệu đại hiệp cùng ngươi chia sẻ kế hoạch nghỉ hè vĩ đại của ta!”

Ngu Liễu đang ăn mỳ, tạm thời không đáp được, liền dùng tay trái tuỳ tiện làm dấu “OK”, ý bảo cậu có thể bắt đầu.

Triệu Tiểu Tùng bắt đầu vẽ lên giấy đao to búa lớn.

“Đầu tiên là cái bàn to, mẹ em không cho, cho nên em tính lấy một cái từ chỗ lão đại!”

“Sau đó khăn trải bàn, nữ hài tử thích đẹp, tốt nhất màu hồng phấn có đăng ten, siêu thị em thấy không có, cho nên em chuẩn bị tìm lão đại tìm cho em một cái!”

“Đá và bột là dễ nhất, tủ lạnh của lão đại có rất nhiều, bột nhà em có, liền không cần làm phiền lão đại!”

“Cuối cùng là nguyên liệu, dưa hấu không thể thiếu, còn phải có đường đỏ, nước ô mai, rượu nếp… …”

Ngu Liễu nâng tay: “Xin hỏi Triệu lão bản, tôi có thể hỏi một câu không?”

Triệu Tiểu Tùng bị hắn kêu đến muốn bay, mặt mày hớn hở: “Mời nói!”

Ngu Liễu: “Cậu vì sao lại gọi Lục Diêu là lão đại?”

Triệu Tiểu Tùng: “Bởi vì em đặc biệt sùng bái chú ấy! Hơn nữa theo quy củ giang hồ, chú ấy thu em làm tiểu đệ, em đương nhiên phải gọi chú ấy là lão đại!”

Ngu Liễu càng tò mò: “Hắn vì cái gì thu cậu làm tiểu đệ?”

Triệu Tiểu Tùng: “Em ở bên ngoài gọi chú ấy như vậy, chú ấy nghe thấy nhưng không có làm sáng tỏ, kia chẳng phải là chấp nhận sao!”

Ngu Liễu: “… …”

Oa nga.

Triệu Tiểu Tùng thần thần bí bí đến gần: “Nói cho anh biết, Lục lão đại rất lợi hại, năm ngoái nghỉ hè có du khách lên núi gây sự, trước khi cảnh sát tới, Lục lão đại một chọi ba, đại thúc bụng to như vậy chú ấy một tay có thể ném một cái, khiến người ta sợ đến mức đái ra quần, rất tuyệt!”

“Wow!” Ngu Liễu phối hợp vỗ tay: “Rất tuyệt! Tại sao cậu lại nghỉ hè sớm như vậy?”

Triệu Tiểu Tùng: “Em là học sinh tiểu học, hơn nữa trường bọn em vốn đã có tiếng là trường nghỉ sớm nhất trong huyện thành, bằng không mẹ em cũng sẽ không cho em vào trường đó.”

Ngu Liễu minh bạch, lại hỏi: “Em thật sự muốn một mình mở quán đá bào sao? Có được không?”

Triệu Tiểu Tùng: “Tại sao không được, bán đá bào rất đơn giản, hơn nữa đặc biệt tiêu thụ, những người vào núi chơi nhất định sẽ mua nó, một chén tốn phí hai đồng, em bán một chén măn đồng, bọn họ còn phải khen em bán dẻ, hắc hắc.”

Ngu Liễu tâm phục khẩu phục, đứa bé mới bao lớn liền có loại giác ngộ này, sau này lớn lên nhất định là thiên tài kinh doanh.

“Dự định mua cái gì?” Hắn hỏi: “Điện thoại vẫn là máy chơi game?”

“No no no, đều không phải.”

Triệu Tiểu Tùng lão thần lắc lắc đầu ngón tay: “Em lại không phải đứa trẻ ba tuổi, mới sẽ không nông cạn như vậy, em muốn làm tiền tiết kiệm để cưới vợ.”

Ngu Liễu khϊếp sợ: “Cưới vợ? Đại ca, cậu mới bao lớn?”

Triệu Tiểu Tùng: “Không sai biệt lắm, mẹ em nói thời đại bây giờ cúng các nàng lúc ấy không giống nhau, nam nhân muốn lấy vợ trừ bỏ phải đối với người ta tốt, còn phải có tiền với nhan sắc.”

Cậu đại tâm mà sờ sờ mặt của mình: “Em cũng không biết lớn lên có đẹp hay không, chỉ có thể sớm tiết kiệm tiền bù vào, Miêu Miêu thích búp bê Barbie cùng với váy hoa, em muốn mua làm quà sinh nhật cho cậu ấy!”

“!”

Ngu Liễu lại khϊếp sợ: “Ta đi, cậu liền ngay cả vợ cũng đã chọn xong?”

“Ah.” Triệu Tiểu Tùng nói: “Mẹ em còn nói là người thì phải có hi vọng, có hi vọng thì mới có động lực, động lực của em chính là Miêu Miêu, bằng không ngay cả bài tập em đều không muốn làm.”

Người này kế hoạch sinh hoạt so với lòng bàn tay hắn còn rõ ràng hơn, Ngu Liễu thật sự không còn lời nào để nói.

“Lão đại đã trả giá rất nhiều cho kế hoạch cưới vợ lần này của em nha.” Triệu Tiểu Tùng tính toán kế hoạch của mình: “Em quyết định đem một phần thu nhập của quán đá bào chia cho chú ấy, anh Liễu, anh cảm thấy chia bao nhiêu thì được?”

“Sáu phần đi.” Ngu Liễu thuận miệng nói một số: “cho lão đại của cậu con số phát tài, sáu sáu đại thuận.”

“Anh nói rất có đạo lý!” Triệu Tiểu Tùng cúi đầu viết trên giấy: “Bất quá toán học của em không tốt, Anh Liễu kì nghỉ hè anh còn ở đây không, nếu anh còn ở đây thì giúp em tính toán đi.”

Ngu Liễu nói: “Vậy khi mở quán đá bào em phải nhớ rõ ghi sổ sách.”

“Đó là đương nhiên!”

Triệu Tiểu Tùng bận rộn một trận, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Ngu Liễu.

Ngu Liễu hơi ngửa ra sau: “Làm gì?”

Triệu Tiểu Tùng: “Chúng ta đã nói về cuộc sống của nhau, hiện tại chúng ta là anh em tốt và là bạn bè phải không?”

Ngu Liễu tuỳ ý: “Đều được.”

Triệu Tiểu Tùng: “Em biết rằng, là anh em tốt sẽ không lừa gạt nhau, cho nên em quyết định sẽ nói cho anh một bí mật!”

Ngu Liễu cảm thấy hơn phân nửa cậu muốn nói cho mình biết cậu bao nhiêu thích cuới vợ như thế nào: “Bí mật gì?”

Triệu Tiểu Tùng dùng tay che miệng và đắc ý thì thầm: “Kỳ thật là em được lão đại thuê tới đây để bồi anh chơi và làm anh vui vẻ!”

“Ách… …Ân?”

Ngu Liễu quay đầu lại, nhưng không hoàn toàn: “A?”

Triệu Tiểu Tùng: “Mẹ em không cho em bày quán trước cửa nhà, lão đại nói đem đất trống ở trước cửa nhà trọ cho em bày quán, điều kiện chính là em phải đến đây bồi anh chơi cho anh giải buồn.”

Ngu Liễu ngay ngẩn cả người: “Vì cái gì?”

“Lão đại sợ anh buồn chán.”

Triệu Tiểu Tùng che miệng để sát vào: “Bất quá anh đừng nói cho lão đại biết em đã nói sự thật cho anh, nếu không em liền sẽ thành kẻ phản đồ!”

——

Yến Gia: [Phản đồ hay không phản đồ tôi không quan tầm, tôi chỉ có một vấn đề, ông chủ Lục kia như thế nào đối tốt với cậu như vậy?]

Ngu Liễu: [Người ta tương đối tốt.]

Yến Gia: [Đây là ấn tượng của cậu với anh ta phải không, kia còn có đâu?]

Ngu Liễu: [Còn có tôi đã ngủ với anh ấy?]

Yến Gia: [Cái lý do này còn có thể]

Yến Gia: [? ? ? ? ?]

Yến Gia: [Ta dựa?!! Ngủ quá là cái quỷ gì?! Chết hài tử có bản lĩnh lập lại lần nữa?!!]

Ngu Liễu: [Cậu có thể xem lại lịch sử trò chuyện một lần nữa không phải được rồi sao (:3”<)]

Yến Gia: [Nói lại đi!]

Ngu Liễu một cái không lưu ý tốc độ tay mau hơn đầu óc, không còn cách nào, chỉ có thể đem chuyện nhầm phòng đêm đó ở khách sạn mà giải thích một lần.

Yến Gia: [Có lầm hay không cậu không phải là xử nam sao, chuyện lớn như vậy bây giờ cậu mới nói cho tôi biết?]

Yến Gia: [Mẹ kiếp, tôi nên đưa cậu lên phòng!]

Yến Gia: [Hồ đồ đản!]

Yến Gia: [Phương thức trốn người của cậu chính là xa ngằn dặm đâm vào họng súng của người ta?]

Yến Gia: [Cậu đối với đối tượng tình một đêm đầy đầu óc ấn tượng tốt là chuyện như thế nào???]

Yến Gia: [Liễu, cậu không phải bị quỷ kế đa đoan dã nam nhân bên ngoài lừa?]

Quỷ kế đa đoan dã nam nhân?

Ngu Liễu ở trong đầu nhanh chóng so sánh mô tả này với Lục Diêu, rồi nhanh chóng xoả bỏ.

Cảm giác thật không khoẻ, hoàn toàn không có điểm giống nhau.

Ngu Liễu: [Được rồi, tôi không phải ngốc tử, không đến mức cái này đều nhìn không ra.]

Ngu Liễu: [Anh ấy trước đó còn luôn miệng nói làm hại tôi, phải bồi thường cho tôi, nhưng tôi không nhận.]

Đột nhiên nghĩ tới, tay đang đánh máy của Ngu Liễu một đốn.

Ngu Liễu: [Ta đi, nguyên lai anh ấy nói bồi thường là chỉ những thứ này? Tôi còn tính anh ấy đưa cái gì tôi đều sẽ không nhận, kết quả đã nhận nhiều như vậy?]

Yến Gia: [Đây không phải là nên sao?]

Yến Gia: [Cậu không phải cũng để cho anh ta một cái đồng hồ sao? Nhiều lắm tính huề nhau.]

Đúng rồi, còn có cái đồng hồ.

Ngu Liễu vỗ đầu mình, hắn như thế nào đem chuyện này đều đã quên.

Lúc này không rảnh lo tiếp tục nói cùng Yến Gia, Ngu Liễu lục tung một hồi ở phòng, cuối cùng tìm được một cái nhẫn bằng vàng trong đống đồ vật nhỏ dọn ra lúc thay quần áo.

Tính, tạm chấp nhận.

Hắn cầm cái nhẫn một đường chạy xuống lầu, tìm thấy Lục Diêu đang tính toán trên cái bàn gỗ phía sau bức bình phong trong đại sảnh.

“Không phải có máy tính sao?”

Ngu Liễu thả chậm bước chân, đi tới bên cạnh Lục Diêu ngồi xuống: “Sao anh luôn dùng bàn tính vậy?”

“Thói quen ở trong tiệm.” Lục Diêu ngẩng đầu xem mắt hắn: “Tìm tôi có việc gì?”

Đề tài tương đối mẫn cảm, Ngu Liễu nghĩ tới rất nhiều phương thức uyển chuyển, đáng tiếc đều thất bại ở bước đầu tiên sắp xếp từ ngữ, đành phải hỏi trắng ra: “Chính là cái kia của tôi, cái đồng hồ kia còn ở trên người của anh sao?”

Động tác trên tay Lục Diêu không dừng: “Muốn lấy lại?”

Ngu Liễu đầu tiên là gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu: “Cũng không thể nói là lấy lại đi, chủ yếu ý nghĩa không tốt lắm, tôi dùng cái khác đổi với anh.”

Mới vừa nói, hắn liền phát hiện ra mình vừa lơ đãng tự đào hố cho chính mình.

Vạn nhất Lục Diêu hỏi hắn đồng hồ kia đại biểu có ý tử gì, muốn hắn trả lời như thế nào?

Cũng may là hắn buồn lo vô cớ, lục Diêu nghe xong cái gì cũng chưa nói, đứng dậy đi ra sau quầy kéo ngăn tủ ra, khi quay lại trong tay có thêm một cái đồng hồ màu bạc.

Anh đặt đồng hồ xuống trước mặt Ngu Liễu, một lần nữa ngồi xuống: “Vẫn luôn để ở trong ngăn kéo, không có dùng qua, cũng không có bị hỏng gì.”

“Tôi không có ý đó.”

Ngu Liễu lại không phải tiếc tiền mới lấy lại, hắn thu hồi đồng hồ, tay khác đưa ra cái nhẫn vàng đặt xuống trước mặt Lục Diêu: “Đây, đổi cái này cho anh.”

Đối với một người không bị bệnh nghề nghiệp và không có kinh nghiệm may vá, thứ này thoạt nhìn thực sự chính là một chiếc nhẫn vàng.

Liền ngay cả Lục Diêu đều dừng một chút vì kim quang lấp lánh của chiếc nhẫn vàng này.

Cũng may rất nhanh thấy rõ là cái nhẫn, mới từ trong lòng bàn tay hắn lấy cái nhẫn đánh giá, không thể nghi ngờ, thực rõ ràng là kích cỡ này anh không thể mang vừa.

Anh hơi nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Ngu Liễu: “Tân phiêu tư?”

Ngu Liễu: “… …”

Làm người quả nhiên không thể cao hứng quá sớm.

“Đúng vậy.”

Ngu Liễu ngoài miệng không nhận thua, hừ hừ: “Tôi ở Paris tìm thiết kế sư định chế, mặt trên có khắc tên của tôi, trên thế giới này chỉ có một cái, độc nhất vô nhị.”

Lục Diêu ý vị không rõ: “Nếu trân quý như vậy, đưa cho tôi làm gì?”

“Kỳ thật cũng không quý.”

Ngu Liễu soái không quá ba giây liền không giấu được: “Được rồi, kỳ thật thiết kế sư kia là người quen của tôi, không tốn kinh phí, chủ yếu hành lý của tôi không ở đây, trên người chỉ có cái này.”

Lục Diêu cười cười, anh biết ý tứ của Ngu Liễu, cho nên không cùng hắn khách khí mà thu nhẫn.

Tính toán coi như xong rồi, muốn đem đồ vật trở lại quầy, ai ngờ bàn tính vừa rời khỏi bàn giây tiếp theo liền bang mà rơi xuống đất.

Ngu Liễu bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, Lục Diêu nhíu mày lắc lắc cổ tay phải hai cái.

Liên tưởng một chút chuyện dọn chậu hoa lần trước, Ngu Liễu trong lòng lập tức có suy đoán: “Anh từng bị thương?”

Hắn biết bố của Yến Gia có cái tật xấu này, tuổi trẻ chân từng bị thương, sau lại nhìn như khỏi hắn, nhưng đến những ngày mưa vẫn là đau, thời điểm nghiêm trọng thậm chí đứng không vững.

Lục Diêu gật gật đầu, không có phủ nhận.

Ngu Liễu quay đầu nhìn bầu trời âm u mưa phùn, lại nhìn bàn tính, đột nhiên hỏi: “Muốn tôi xoa bóp giúp cho không?”

Lục Diêu nhìn về phía hắn: “Cậu biết?”

“Biết hay không, không phải thử là biết sao?” Ngu Liễu ý bảo anh đặt tay lên bàn: “Không phải có tay là được?”

Tục ngữ có câu, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy, Ngu Liễu dựa theo ký ức mà giữ cổ tay Lục Diêu, khống chế sức lực chậm rãi xoa bóp.

Tay của hai người dựa sát gần nhau, màu da khác biệt phá lệ rõ ràng, đặc biệt khung xương của Ngu Liễu nhỏ, ngón tay thon dài, nếu không nhìn mặt phỏng chừng mười người thì cả mười người đều cho rằng chủ nhân của đôi tay này là con gái.

Cơn đau như kim châm giảm đi, đồng thời một cảm giác kỳ lạ từ nơi Ngu Liễu chạm vào truyền đến, đầu ngón tay của Lục Diêu mất không chế cuộn lại, không có rút tay.

“Là ấn như thế này?” Anh đột nhiên hỏi, không có ý gì khác.

Ngu Liễu lại cho rằng trình độ của mình bị nghi ngờ, theo bản năng hỏi: “Lần trước không phải anh cũng ấn như vậy?”

Ngu Liễu: “… …”

Nhân sinh luôn thăng thăng trầm trầm.

Từ dư quang hắn có thể thấy rõ ràng Lục Diêu đang nhìn hắn, lại không có dũng khí ngẩng đầu cùng anh đối diện.

Không khí đột nhiên an tĩnh, Ngu Liễu cảm thấy ý tưởng giúp anh xoa bóp vừa rồi của chính mình chính là bị quỷ ám.

Hắn căng da đầu dưới ánh mắt của Lục Diêu, nỗ lực đem lực chú ý đều chuyển đến trên cổ tay.

Tay của Lục Diêu thật sự có lực, chỉ cần sờ bên ngoài là có thể cảm nhận rõ ràng, bàn tay rất lớn, lòng bàn tay bao gồm mỗi một ngón tay đều bao trùm một tầng vết chai, khô ráo, thô lệ, nhưng mạc danh có thể làm người cảm thấy an tâm.

Ngu Liễu ấn đến lòng bàn tay không khỏi dừng lại một chút, tiết tấu cũng chậm lại.

Giống như cá sấu lười nhác trôi nổi trong đầm lầy, và một con chim mạnh dạn nhảy lên mổ đầu cá sấu, phàm là cá sấu mở miệng ——

“?”

Tay đột nhiên bị siết chặt, rất nhanh liền buông ra.

Bàn tay Lục Diêu đủ để đem một bàn tay hắn bao lấy, sau khi buông ra, một cái chớp mắt độ ấm bao vây phiêu tán.

Ngu Liễu trong tay trống rỗng, Lục Diêu ở bên cạnh hắn đã cầm bàn tính sổ sách đứng dậy rời đi, chỉ lưu lại một câu trong không khí:

“Vất vả rồi.”

“Xoa bóp không tồi.”