Chương 8

20.

Cuốn sách bán rất chạy, cô gái biên tập gọi điện cho tôi nói đang chuẩn bị xuất bản lần thứ hai.

Trần Đăng ôm lấy tôi từ phía sau, giọng nói trầm thấp cực kỳ quyến rũ.

“Nhà văn Giang, anh cũng muốn đọc sách của em.”

Tôi cười đẩy anh ra.

“Khó mà làm được.”

Nam chính trong sách là anh, tôi xấu hổ chết đi được.

Cho đến ngày hôm đó, tôi tìm thấy trong phòng làm việc của anh một chồng sách mới, bảo mẫu ở phía sau tôi cười nói:

“Anh Trần mua cả một kho hàng, đều là cùng một cuốn sách, tôi đoán chắc là nó thuộc về cô đấy cô Giang.”

Trên đầu giường Trần Đăng vẫn còn còn chiếc lọ ngôi sao mà tôi đã tặng anh mười năm trước

Ta mở ra, mùi hương của giấy cũ phủ đầy bụi ập tới.

Tổng cộng 290 viên.

29, tổng các nét trong tên của chúng tôi.

Cửa phòng bị mở ra, anh mỉm cười giúp tôi cho ngôi sao trở lại lọ.

“Ngôi sao vẫn thế.”

“Nhưng em không thể nhìn thấy nó nữa.”

“Em có thể nghe thấy nó mà.”

21.

Đêm đó, Trần Đăng vì tôi mà đốt pháo hoa khắp thành phố.

Từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau bay lên, tiếng nổ lách tách vang bên tai không dứt, sau đó là tiếng xì xèo.

Anh nắm lấy tay tôi, hướng dẫn tôi đốt một cái.

Sau đó cùng nhau bịt lỗ tai, cười chạy đi.

Sau lưng truyền đến một tiếng đùng, nó theo quỹ đạo bay lên trời, thắp sáng cả thành phố.

Có người hô to: “Có chữ viết kìa! Là Giang Chúc!”

Tôi mặc váy dài, bị anh ôm chặt trong lòng.

“Thật muốn nhìn anh lúc 26 tuổi.” Tôi thì thầm.

Tôi nhớ rõ anh có một nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt trái, cái mũi rất cao, dáng môi cũng đẹp, trông như ngọn núi xa vẽ trong bức tranh.

Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, dưới sự phản chiếu của ánh sáng trên bầu trời, dẫn dắt chạm lần lượt từ lông mày xuống phía dưới.

“Tháng ngày không có em, anh làm một con rối vô tri trong mười năm.

“Em phải nhớ kỹ, Trần Đăng vĩnh viễn không thể không có Giang Chúc. “

Dưới vòm trời huy hoàng, anh và tôi cùng bịt kín mắt, tưởng tượng cảnh lãng mạn trên bầu trời lúc này.

Tôi chạm vào vết sẹo trên cổ tay anh, anh lại càng nắm chặt tay tôi hơn.

“Lần này, chúng ta không cần trốn nữa. “

Khói lửa thiêu thắp sáng nhân gian.

Đừng vội, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

31.

Tôi kiếm lời, ném một xấp tiền vào lòng Trần Đăng.

“Tổng giám đốc Trần, tôi muốn thuê anh đưa tôi đi du lịch! “

Anh đưa tôi đến núi Bắc Oanh, nơi tôi vẫn hằng mong ước, tôi hát dọc đường, cảm giác thoải mái xưa nay chưa từng có.

Tôi khẽ mở rộng vòng tay.

Làn gió thổi nhẹ từ trong núi, chim trong rừng hót líu lo.

Có tiếng bấm máy cách đó không xa, Trần Đăng chụp cho tôi vài bức ảnh.

Chúng tôi vui chơi ở núi Bắc Oanh ba ngày, vui vẻ như hai con khỉ hoang trong núi.

Nhưng nếu biết chuyến du lịch này là một đi không trở lại, tôi thà vĩnh viễn không gặp lại anh một lần nữa.

Tiếng gầm rú trong đường hầm như một tiếng nổ, khiến đầu tôi đau như muốn nứt ra.

Mùi xăng và khói nồng nặc, tôi mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng cũng chạm vào cổ tay có vài vết sẹo

Một cơn hoảng loạn chưa từng có ập đến, tôi muốn đánh thức anh dậy, nhưng cổ họng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Có người kéo tôi ra khỏi xe.

Có người nói rằng khả năng sống của tài xế là cực kỳ thấp.

Có người nói khi xe đυ.ng vào nhau, theo bản năng người ta sẽ đánh tay lái về phía tài xế, sao có thể lái ngược để rồi bị đâm thảm như vậy.

Đúng vậy, sao có thể…

Trời lại bắt đầu mưa phùn, tôi dựa vào bên đường, nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách.

“Giang Chúc. “

Anh đang gọi tôi.

Tôi đứng dậy đi về hướng phát ra âm thanh, nhưng lại bị người ta chặn lại.

Họ nói tôi nén bi thương.

Nhưng rõ ràng anh đang gọi tôi, những người không nghe thấy, nhưng tôi nghe thấy!

Tôi gọi anh: “Em đây! Trần Đăng! Em ở đây! “

Lại không có hồi âm.

Nước mưa rơi trên trán tôi, dày đặc tinh tế.

Chỉ chốc lát sau, một tia sáng xuyên qua, tôi lại thấy anh.

Là Trần Đăng mười tuổi.

Anh cười chạy tới dắt tay tôi.

“Chơi trốn tìm! “

Anh dắt tôi đến dưới gốc đa, bảo tôi nhắm mắt lại.

“Đếm đến 60 nhé. “

Tôi nói vâng.

1, 2, 3, 4… 58, 59, 60.

Khi tôi mở mắt ra là một mảnh trắng xóa.

Giang Chúc cuối cùng cũng không tìm thấy Trần Đăng.