Chương 6: Quân cờ

Mỗi lần quan hệ tìиɧ ɖu͙©, Kiều Diêm đều đeo bαo ©αo sυ và không bao giờ xuất tinh vào cơ thể hay miệng của Ôn Vãn.

Sau khi trải nghiệm qua video, Kiều Diêm vô cùng hài lòng.

Sau khi kí©h thí©ɧ ân ái qua đi, Kiều Diêm ngã xuống giường, hai mắt đỏ hoe: “Vợ, bây giờ em có thể ngủ được chưa?”

“Ừm.”

“Muốn hôn vợ, ôm vợ ngủ~”

“Muốn bắn cho vợ!”

Kiều Diêm dùng tay trái xoa xoa dươиɠ ѵậŧ mềm mại của mình, tuy mềm nhưng kích thước vẫn rất lớn.

“Vợ~”

“Chị gái……”

Ôn Vãn thấy bộ dạng bất mãn với du͙© vọиɠ của anh, thì nói: “Anh đi tắm rửa đi, phải yêu sạch sẽ biết không, em cũng đi tắm rửa rồi đi ngủ.”

“Ngày mai anh đi tìm em nhé?”

“Hẹn gặp lại ở trường.”

Không biết ngày mai sẽ làm gì.

Trong nhà có ba người đàn ông phải đối phó, cô không biết rõ về ba người đàn ông đó, nếu muốn toàn bộ tài sản và quyền thừa kế của Hạ Thanh Sơn, cô phải làm gì đó.

Kiều Diêm nói lời chúc ngủ ngon một cách đáng thương trước ống kính rồi ngoan ngoãn đi tắm rửa cơ thể.

Anh cần phải sạch sẽ Ôn Vãn mới thích bám lấy anh.

Ôn Vãn từ phòng tắm đi ra, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô bước tới và thận trọng mở ra một khe hở.

Hạ Huyền bưng ly sữa đứng ngoài cửa: “Quả nhiên em vẫn chưa ngủ, hôm nay là ngày đầu tiên em về nhà, anh lo em không thích ứng hoàn cảnh xa lạ sẽ không ngủ được, anh rót cho con một ly sữa ấm.”

Trong phòng ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào Ôn Vãn, mặc dù chỉ nhìn thấy được nửa thân thể Ôn Vãn, nhưng từ đầu đến chân cô thoạt nhìn dị thường, gò má và làn da ửng hồng không tự nhiên, trông như vừa trải qua một cuộc ân ái nồng nhiệt.

Nhưng không có ai ra vào phòng cô cả.

Ngày đầu tiên về đến nhà, tiểu thư dịu dàng ngọt ngào này lại trốn trong phòng... thủ da^ʍ?

Xem ra Ôn Vãn thú vị hơn anh nghĩ.

Không phải một tên ngốc trong trẻo lạnh lùng.

“Cảm ơn.”

Ôn Vãn nhận lấy, đứng ở cửa uống sữa trước mặt Hà Huyền.

Cô trả lại chiếc cốc rỗng cho Hạ Huyền, dùng ngón tay lau vết sữa trên khóe miệng, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào: “Chúc ngủ ngon, anh hai ~”

“Chúc ngủ ngon.”

Trong nháy mắt, cửa phòng đóng lại trước mặt Hạ Huyền.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trống rỗng trong tay, những đốt ngón tay dài mài mòn nơi cô vừa uống, Ôn Vãn, Ôn Tiểu Vãn, Vãn Vãn, Vãn Bảo~

Cứ gọi cô là Vãn Bảo.

Cách gọi thân mật giúp mọi người xích lại gần nhau hơn.

Sữa có bỏ thuốc ngủ chắc chắn sẽ giúp Vãn Bảo ngủ ngon trong ngày đầu tiên về nhà.

Ngày hôm sau, khi Ôn Vãn tỉnh lại, cả người đều hoảng hốt.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ, mấy phút mới phục hồi tinh thần lại.

Mẹ cô đã qua đời và cô hiện đang sống ở nhà của ba ruột.

Nhưng trong nhà này có hai người anh trai được ba nhận nuôi, thoạt nhìn đều không phải là nhân vật dễ đối phó.

Dưới góc nhìn của doanh nhân Hạ Thanh Sơn, Ôn Vãn không nghĩ rằng mình đột nhiên nảy sinh tình yêu của người ba sau cái chết của mẹ mình, chỉ đơn giản đưa cô về làm công chúa nhỏ để được yêu thương.

Chắc chắn phải có mục đích nào khác.

Có lẽ... một cuộc hôn nhân thương mại?

Cô có thể là một quân cờ của Hạ Thanh Sơn.

Ôn Vãn chậm rãi rời giường, ánh mắt dừng ở món quà trong phòng.

Cô đi qua, mặt không chút thay đổi mở ra.

Một cái hộp đựng một bộ dây chuyền và bông tai kim cương màu tím, hộp còn lại chứa một chiếc vương miện kim cương, những viên kim cương rực rỡ chói mắt, chói mắt đến cực điểm.

Cô nhẹ nhàng đóng hộp lại, xoay người đi tắm rửa.

Một lúc sau, Ôn Vãn mặc một chiếc váy trắng trơn không trang điểm, sắc mặt thoạt nhìn vẫn đắm chìm trong bi thương, cúi thấp mắt chậm rãi xuống lầu.

“Em gái tỉnh rồi.”