Chương 21: Cùng bạn trai đi ra ngoài thuê phòng

"Tối nay để anh cả lo, lần đầu anh cả ứng phó loại tình huống này, có hơi mệt, anh cả nghỉ ngơi trước đi."

Ôn Vãn nói xong rồi đi lên lầu.

Cô trở lại phòng ngủ, cởi giày cao gót rồi lắc lắc thả lỏng cổ chân bước vào phòng.

Vừa bước vào, cô đã dừng lại.

Hạ Huyền ngồi bên giường cô, trong tay cầm một chiếc hộp vuông nhỏ màu vàng.

Ôn Vãn liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là do Kiều Diêm mang đến.

Vừa rồi ở trong toilet cô nói không có bao, tiểu hỗn đản kia liền đặt bao lên giường của cô.

Nhưng đây cũng không phải lý do để Hạ Huyền ngồi trên giường cô.

"Anh hai, nam nữ khác biệt, anh hai tùy tiện vào phòng của em như vậy, không tốt lắm đâu?"

Không muốn tiến lên nhưng cũng không dám.

Quỷ mới biết trong đầu Hạ Huyền đang chơi trò gì.

"Em gái, em còn chưa nói cảm ơn anh hai , cho nên anh hai đã tự mình tới đây. " Hạ Huyền tiện tay ném bαo ©αo sυ lên giường: "Xem ra hôm nay đã quấy rầy nhã hứng của em gái, nếu em gái cần, không phải anh hai này không thể giúp em sao."

Lời giúp đỡ trong miệng Hạ Huyền tốt nhất không phải là ý cô hiểu.

Suy nghĩ của Hạ Huyền so với trong tưởng tượng của cô còn nguy hiểm hơn.

Cho dù bọn họ không phải anh em ruột, bây giờ cô cũng đã có bạn trai.

Người đàn ông này quá xấu xa.

"Hình như anh cả đang tìm anh hai." Ôn Vãn nói dối.

"Anh cả tìm anh?" Hạ Huyền đứng dậy.

"Đúng vậy! Anh hai mau đi đi." Đêm nay Ôn Vãn uống rượu, hai má vốn ửng đỏ, nói dối cũng nhìn không ra được.

Tuy rằng Ôn Vãn đến nhà họ Hạ không bao lâu, nhưng cô đã nhìn ra được, người trong nhà này có thể làm cho Hạ Huyền thật sự quan tâm chỉ có Hạ Gia Châu.

Anh ruột của anh.

"Em gái ngủ ngon." Hạ Huyền đi ngang qua cô nói một câu, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Ôn Vãn lập tức khóa trái cửa.

Dưới lầu, Hạ Huyền tìm được Hạ Gia Châu: "Anh, anh tìm em có chuyện gì?"

Hạ Gia Châu đang chuẩn bị đi thư phòng, nghe thấy vậy thì nghi hoặc một lúc: "Ba muốn điều tra bạn trai của Vãn Vãn, em đi làm đi."

"Thằng nhóc thúi kia, anh, anh cảm thấy hai người bọn họ xứng sao?"

Có xứng hay không hai chúng ta nói không tính, em ấy thích chính là xứng nhất.

Hạ Huyền nở nụ cười, Ôn Vãn thoạt nhìn hình như rất thích Kiều Diêm, cô càng thích, anh càng muốn phá hư.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, kỳ thi cuối học kỳ cũng đã đến, các cuộc thi nối gót nhau đến.

Ôn Vãn mỗi ngày đều bận rộn chuẩn bị thi cử.

Thi xong môn cuối cùng khi cô đi ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Kiều Diêm đứng ở hành lang chờ cô.

Cô nộp bài trước nửa tiếng, giờ phút này trên hành lang đều im lặng.

Cô tiến lên, nắm tay Kiều Diêm: "Anh chờ lâu không?"

"Mới một tiếng, không lâu! Chờ vợ, lâu hơn nữa cũng đáng!" Kiều Diêm hôn lên mặt cô một cái.

"Tiểu cẩu cẩu chờ đợi là có hồi báo, đêm nay chúng ta đi thuê phòng đi."

Đã lâu không cùng Kiều Diêm quan hệ, hôm nay cô vừa thi xong, cô cần phải thư giãn một chút.

"Chị gái, anh đã đặt một phòng, phòng hướng biển, view rất đẹp, chúng ta có thể vừa vui vẻ vừa nghe tiếng sóng...." Kiều Diêm kích động không thôi, "Đặt vợ lên cửa sổ sát đất, ngực đã ép biến dạng rồi, còn ôm em mãi được không?"

Ôn Vãn nhìn anh chằm chằm: "Trong trường, chú ý lời nói, bạn Kiều."

"Chị gái ở trong phòng học cũng dám thủ da^ʍ cho anh, anh chỉ mới nói mấy câu." Kiều Diêm ủy khuất cọ mặt cô: "Không cho nói sao?"

Cô có biết trong khoảng thời gian này anh nghẹn đến khó chịu cỡ nào không!

Chị gái xấu.

Cô cười nhẹ: "Không được nói."

Kiều Diêm cúi đầu: "Vậy anh không nói nữa, giữ lại tối nay từ từ nói!"

Ôn Vãn mỉm cười lên xe, sau khi lên xe Kiều Diêm nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.

Ôn Vãn cầm di động, suy đi nghĩ lại, cuối cùng gửi tin nhắn cho Hạ Gia Châu, nói đêm nay cô sẽ không về nhà.

Đây là lần đầu tiên cô qua đêm không về nhà, sau khi đến nhà họ Hạ.

Ít nhất phải có một người biết.