Chương 10: Ôn Vãn đặt tay lên vai Hạ Huyền

Ôn Vãn không có lập tức lựa chọn mà chậm rãi ăn sinh tố xoài, ánh mắt dịu dàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời hoàn toàn tối.

Cô hỏi: “Anh cả đã về chưa?”

Người hầu đáp: “Thiếu gia vẫn chưa về.”

Ôn Vãn muốn Hạ Gia Châu lựa chọn giúp cô, không chừng có thể nâng cao tình cảm giữa hai anh em.

Cô không đợi Hạ Gia Châu mà là đợi Hạ Huyền.

Hạ Huyền liếc nhìn váy dạ hội: “Không có cái em gái à?”

“Em chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này, cũng không biết nên lựa chọn chiếc váy nào phù hợp với mình, phối hợp như thế nào.” Ôn Vãn nhẹ nhàng nói, đôi mắt ươn ướt nhìn anh.

Hạ Huyền vừa nhìn cô nghĩ tới đêm đầu tiên Ôn Vãn về đến nhà, sau khi mở cửa, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt đáng thương, chỉ cần một ánh mắt có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ bảo vệ và phá hoại của đàn ông!

“Anh hai sẽ giúp em lựa chọn.”

Hạ Huyền chọn cho cô chiếc váy công chúa ngọt ngào động lòng người.

Ôn Vãn đi thay quần áo, Hạ Huyền ngồi ở trên sô pha nơi cô vừa ngồi, lười biếng duỗi chân chờ Ôn Vãn thay đồ.

Phòng của Ôn Vãn được trang trí đặc biệt, thậm chí còn thông với một căn phòng, vì vậy phòng của cô có một phòng bên trong, một nhà vệ sinh, một phòng tắm và một phòng thay đồ lớn thông nhau.

Ôn Vãn đi vào phòng thay đồ, thay quần áo, trang điểm rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Huyền khi nhìn thấy cô là cô rất ngoan và đáng yêu, thực sự trông giống như một cô công chúa nhỏ.

Hạ Huyền bước tới trước mặt cô nói: “Thật dễ thương, nếu phối hợp với vương miện anh hai tặng em, thì càng đẹp hơn.”

Ôn Vãn cực kỳ nghe lời: “Vương miện anh hai tặng quá quý giá.”

“Vãn Bảo, thứ có thể mua được không phải thứ quý giá, bây giờ em mới là bảo bối quý giá nhất, quý giá nhất của Hạ gia chúng ta.”

Trong lòng Ôn Vãn cảm thấy tà ác, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa mềm mại.

“Thử cái khác xem.”

Hạ Huyền chọn một bộ khác cho Ôn Vãn.

“Bộ này…”

Ôn Vãn không nói gì, để người hầu cầm lấy rồi tiếp tục thay quần áo.

Hạ Huyền có ý gì?

Anh lại có thể chọn cho cô một bộ thật trưởng thành và gợi cảm.

Cô chưa bao giờ mặc một chiếc váy như vậy.

Nó có phù hợp với cô không?

Ôn Vãn mặc chiếc váy hai dây màu đen, đứng trước gương, mỉm cười.

Cô thừa hưởng vẻ đẹp và làn da trắng của mẹ, cao ráo, đường cong lung linh, có thể điều khiển hơn 90% lễ phục dạ hội.

“Đại tiểu thư thật xinh đẹp!”

“Đại tiểu thư có thể thử nhiều phong cách, ở Hạ gia, sau này tham dự yến hội còn có rất nhiều.”

Ôn Vãn hơi nghiêng người nhìn vào gương, chiếc váy không chỉ xẻ tà thấp ở một bên chân mà còn có thiết kế hở phía sau lưng.

Đây là lần đầu tiên cô mặc một bộ váy gợi cảm, cô phải tự hỏi liệu Hạ Huyền có cố ý làm vậy không.

Cô vẫn bước ra ngoài, dùng tay trái che lưng, ngượng ngùng nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, chiếc váy này hở hang quá à…”

Hạ Huyền đang nghe điện thoại, nghe được giọng nói của cô, nhưng không nghe rõ nội dung trong điện thoại.

Anh cúp máy ngay lập tức.

Ôn Vãn có biết giọng điệu và hành động của cô giống như đang dụ dỗ người khác không?

Hạ Huyền đi đến trước mặt người hầu, lấy ra một đôi giày cao gót màu đen, ngồi xổm trước mặt Ôn Vãn.

“Chiếc váy vừa rồi dài, đi giày đế bằng thử cũng không sao, chiếc váy này phải đi giày cao gót mới thấy được tác dụng của chiếc váy này.” Hạ Huyền cầm lấy mắt cá chân trắng nõn mềm mại của Ôn Vãn, nhấc chân trái của cô từ trong dép lê lên.

Tại sao chân cô lại nhỏ như vậy, phảng phất bẻ một cái là có thể gãy đi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Huyền giúp con gái mang giày, ngay cả khi anh cầm chân Ôn Vãn, anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.

Có lẽ vì nhấc một chân lên đứng không vững nên tay Ôn Vãn nhẹ nhàng đặt lên vai anh.