******
Bởi vì câu nói này của anh, động tác của cô hơi dừng lại.
Cuối cùng, Sầm Diên lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: "Không cần, anh bận việc, một mình em về là được."
Thương Đằng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Anh không nói, Sầm Diên không biết anh đang nghĩ gì.
Có thể nói ra câu này, muốn cùng cô về nhà có lẽ thực sự là sự nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể làm.
Sầm Diên biết, nhưng cô thực sự không cần.
Hơn nữa, hôm nay là một ngày rất quan trọng, cô không thể vì lời nói của Thương Đằng mà bỏ lỡ.
Giữa hai thứ, cô biết cái nào quan trọng hơn.
Mắt mày cô vẫn dịu dàng như cũ.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, rồi cô bước tới thắt cà vạt lại cho anh.
"Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, nhớ giữ ấm đừng để sinh bệnh."
Đốt ngón tay cô vô tình lướt nhẹ qua cổ anh.
Cảm giác ấm áp và cả mềm mại.
Thương Đằng hơi nhướng mi, bóng dáng cô phản chiếu trong mắt anh.
Cô lùi lại một bước và nở nụ cười chào tạm biệt anh.
- -----
Đường trong thị trấn không dễ đi, sau khi ra khỏi sân bay, cô phải chuyển vài chuyến xe và cuối cùng lên xe bus.
Có trẻ con chạy xung quanh làm ầm ĩ, người nhà cũng không quan tâm, mải miết ăn hạt dưa, tán dóc chuyện đông tây.
Có thể cảm nhận được thi thoảng có ánh mắt rơi trên người cô.
Giọng nói cố tình hạ thấp hẳn đang nói về cô.
Sầm Diên đeo khăn bịt mắt vào, muốn ngủ một giấc, nhưng cuối cùng không thành công.
Quá ồn.
Cuối cùng cô cũng tháo khăn bịt mắt ra.
Cảnh vật đang lùi xa bên ngoài cửa sổ, âm thầm nhắc nhở cô càng ngày càng gần điểm đến.
Cây bạch dương bên đường, những cành sen héo úa.
Quen thuộc đến mức cô đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần trong mơ.
Câu chuyện bắt đầu từ nơi này, con đường mòn lầy lội này, khu phố vắng vẻ này.
Xe bus dừng ở ngã tư, mẹ Châu* đã đợi ở đó từ sáng sớm.
*Chú thích: mẹ Châu tên thật là Châu Du Nhiên, là mẹ nuôi của Sầm Diên (đã nhắc đến ở các chương trước) nhưng vẫn phải viết để tránh nhầm lẫn với chị Châu (bảo mẫu của Điềm Điềm).
Bà mặc rất dày, khăn quàng cổ là do Sầm Diên gửi cho bà.
Bà dường như đã bị giảm cân một chút, gầy hơn nhiều so với lần cuối cùng cô nhìn thấy bà.
Bóng dáng cũng hơi gù.
Tới một độ tuổi nhất định, con người dường như đột nhiên già đi.
Nhưng Sầm Diên không ngờ độ tuổi đó của mẹ Châu lại đến nhanh như vậy.
Cô quấn chặt áo khoác và bước tới.
Mẹ Châu cười đi tới: "Vốn dĩ muốn để bác Từ đến đón, nhưng hôm nay có ông chủ tới nhà ông ấy câu cá, nên không thể rời đi được."
Sầm Diên khoác chiếc áo trên tay lên người bà: "Bên ngoài trời có gió lớn, mẹ không tới cũng được mà."
Cô đặc biệt mang theo áo khoác vì biết rằng bất kể cô nói gì, mẹ cũng sẽ đến đón cô.
Mẹ Châu cười: "Mẹ sợ con đã lâu không về, sẽ không nhớ đường về nhà nữa."
Làm sao lại không nhớ được, Sầm Diên đã mơ vô số lần, muốn quên cũng không được.
Từ đây về nhà đi qua vài con phố.
Trên đường sẽ gặp được người quen.
Họ mỉm cười chào Sầm Diên: "Diên Diên trưởng thành, cao như vậy rồi à."
Hoặc nói với mẹ Châu rằng: "Diên Diên nhà bà xinh đẹp quá? Tôi vừa mới đi xa, còn không dám nhận, sợ là mình nhầm.
Giống như minh tinh nổi tiếng vậy, nếu không phải có bà bên cạnh, tôi còn thực sự nghĩ có đoàn phim đến chỗ của chúng ta mất."
Những người mẹ luôn thích nghe con gái mình được khen.
Mẹ Châu không hề khiêm tốn hay khách sáo, bà cười nhẹ: "Từ nhỏ con bé đã rất ưa nhìn rồi."
Nếu ai đó nói điều này, nó có thể khiến người khác cảm thấy xấu hổ.
Nhưng phát ra từ mẹ Châu lại dường như không có gì là không đúng cả.
Bởi vì Sầm Diên quả thực rất đẹp.
Cuối cùng cũng về đến nhà, mẹ Châu cất quần áo đang phơi bên ngoài.
Có món súp hầm trong bếp, là món sườn hầm ngô yêu thích của Sầm Diên.
Mười năm trước, có người tới cửa nói Sầm Diên không phải con gái ruột của bà, con ruột của bà tên là Giang Yểu.
Giống như trong phim truyền hình vậy, đứa trẻ bị bế nhầm.
Sầm Diên đã bị đưa đi, nhưng con gái ruột của bà cũng không chịu nhận bà.
Nói buồn thì đúng là có buồn, nhất là lúc Giang Yểu gọi điện bảo đừng làm phiền nữa, cảm giác đó thật khó tả.
Cô ta nói: "Nếu không thể cho tôi cuộc sống hiện tại, xin đừng làm phiền tôi.
Họ của tôi sẽ luôn là họ Giang, không phải họ Sầm."
Kết quả là cả hai cô con gái của bà đều trở thành con gái nhà họ Giang.
Nhưng Sầm Diên luôn ngoan ngoãn và nghe lời, lại hiếm khi kiên quyết không muốn đổi họ.
Cuối cùng gia đình họ cũng đồng ý.
Súp đã sôi lăn tăn từ trưa, vì muốn Sầm Diên về nhà là sẽ uống được.
Mẹ Châu lấy bát ra, muốn múc cho cô ăn.
Sầm Diên mỉm cười: "Để con đi nơi đó trước đã."
Mẹ Châu đương nhiên biết cô đang ám chỉ điều gì.
Nhiều năm như vậy, Sầm Diên vẫn như cũ, không chịu buông bỏ.
Cô sống nội tâm và ít nói từ nhỏ, cộng với vẻ ngoài ưa nhìn nên sẽ luôn bị bắt nạt.
Ngay cả khi đi học về, cũng sẽ bị bắt nạt giữa đường.
Mấy cậu thanh niên nhàn rỗi bỏ học từ rất sớm và lang thang trên phố dường như rất thích những cô gái như cô.
Sau đó, Kỷ Thừa xuất hiện và một mình đánh bại nhóm người đó, cuối cùng bọn họ đã bỏ cuộc.
Từ đó, nhìn thấy Sầm Diên sẽ đi đường vòng.
Chồng của Châu Du Nhiên mất sớm, Sầm Diên do một mình bà nuôi nấng.
Cô nhi quả phụ rất dễ bị bắt nạt ở một thị trấn hẻo lánh như vậy.
May mắn thay, Sầm Diên đã có Kỷ Thừa ở bên.
Đứa trẻ đó luôn theo sát và bảo vệ cô.
Dù không có ô, anh vẫn đội mưa đi đón cô.
Tình cảm lớn lên từ nhỏ thật khó buông bỏ.
Hơn nữa, cái chết của anh lại đầy cay đắng.
- ---
Mùa đông trời tối nhanh, Sầm Diên đi đến cửa hàng nến hương gần đó để mua một ít tiền giấy và nhang.
Gần đây khu đô thị được chỉnh trang, quy hoạch thành dự án mới, trên bức tường cũ được vẽ một mảng lớn bằng bút đỏ.
Không có ai đã sống ở đây trong một thời gian dài.
Trên tầng 5 có các bức tường cháy và cửa sổ bị vỡ.
Sầm Diên mơ hồ nhớ ra hôm đó trời cũng mưa, sau khi nhận được cuộc gọi, cô đã chạy chân trần, thậm chí còn không có thời gian để xỏ giày vào.
Vài chiếc xe cảnh sát đã đậu xung quanh, buộc dây vây quanh những người xem náo nhiệt.
Cơ thể của Kỷ Thừa được bao phủ bởi một tấm vải trắng khiêng ra ngoài.
Cô đã nhìn thấy.
Tay phải của anh bị cháy.
Thiếu niên liều lĩnh ấy, đã từng dùng bàn tay đó lập vô số thành tích bắn vào vòng thứ mười tại trường bắn.
Anh sẽ trở thành một cảnh sát phòng chống ma túy giống như cha anh, khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát và phục vụ đất nước, nhân dân.
Nhưng cuộc đời của anh lại đột ngột kết thúc ở độ tuổi đẹp nhất.
Làm thế nào có thể cam tâm?
Cả đời này cô cũng không thể cam tâm, cũng không thể buông bỏ.
Chiếc bật lửa được chủ cửa hàng tặng khi mua tiền giấy.
Cô gấp từng tờ tiền giấy một, xếp chồng lên nhau và đốt lửa.
Ngọn lửa màu cam đặc biệt dễ thấy trong đêm tối.
Sầm Diên ngồi đó, nhìn lên bầu trời.
Buổi tối ở một thị trấn nhỏ khác với ở một thành phố lớn.
Khi bầu trời quang đãng, nhìn lên trời có thể nhìn thấy các vì sao.
Tuy nhiên, so với 10 năm trước thì vẫn ít hơn rất nhiều.
Cô ngồi đó rất lâu, gió lạnh thổi qua nhưng dường như cô không cảm nhận được.
Ngay cả tần số rung của điện thoại trong túi cũng bị cô bỏ qua.
-
Vì lý do sức khỏe, mẹ Châu gần đây đã không làm những công việc lặt vặt.
Nhưng bà vẫn không thể nhàn rỗi được, vì vậy xới lại ruộng vườn trong sân, trồng bắp cải và khoai tây.
Bà nói với Sầm Diên, "Lúc nhỏ không phải con thích ăn món khoai tây bào sợi chua chua cay cay mà mẹ làm sao?"
Bà cầm chiếc ủng cho Sầm Diên: "Nghe Yểu Yểu nói, trong nhà họ có đầu bếp riêng.
Chắc họ nấu ăn ngon hơn mẹ, đúng không?"
Sầm Diên cuộn sợi dây bên hông, cô lắc đầu: "Không ngon bằng mẹ."
Mẹ Châu chỉ cười: "Con chỉ biết dỗ mẹ vui."
Sầm Diên nói: "Thực sự không ngon như mẹ làm.
Con sống ở đó 10 năm, mỗi ngày đều nhớ đồ ăn mẹ làm."
Khi nói câu này, cô rất nghiêm túc.
Mẹ Châu càng cười hơn: "Lúc nào muốn ăn thì quay về, mẹ sẽ làm cho con.
Dù sao bây giờ giao thông đi lại cũng thuận tiện.
Mấy ngày trước nghe bác Từ của con nói, năm sau xe bus sẽ bắt đầu chạy trong thị trấn...!Đến lúc đó sẽ thuận tiện hơn nữa.
"
Bà lại thở dài nói: "Chỉ không biết bao giờ mới sửa xong con đường này.
Đường bùn trước cửa nhà, trời không mưa thì còn đỡ, trời mà mưa thì không có chỗ đặt chân nữa".
Dù sao thì nơi này vẫn lạc hậu, ngoại trừ đường chính là xi măng thì thôn xóm vẫn như mười năm trước.
Sầm Diên cuộn len xong, điện thoại trên bàn vang lên.
Cô rũ mắt xuống nhìn thấy cái tên trên màn hình là Thương Đằng.
Thấy cô vẫn chưa nhúc nhích, mẹ Châu nhắc nhở: "Sao không trả lời cuộc gọi?"
Sầm Diên cầm điện thoại, bỏ qua cuộc gọi, trực tiếp tắt máy.
"Là một cuộc gọi tiếp thị thôi."
Tuy đã nhiều tuổi nhưng đôi mắt của mẹ Châu vẫn còn tốt.
Vừa rồi bà đã thấy rõ cái tên trên đó.
Thương Đằng.
Giang Yểu nói với bà rằng chồng của Sầm Diên tên là Thương Đằng.
Nghe nói cưới nhau hai năm mà vẫn không đăng ký, nghe nói cậu ta có mối tình đầu nhớ mãi không quên, nghe nói mối tình đầu của cậu ta còn có một đứa con gái.
Còn nghe nói cô con gái hiện đang gọi Sầm Diên là mẹ, gọi cậu ta là bố.
Mẹ Châu không biết chuyện gì đã xảy ra với Sầm Diên trong những năm qua.
Nhưng bà biết Sầm Diên tính tình hiền lành rất dễ bị bắt nạt.
Cô dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì, lạnh nhạt đến mức có bị bắt nạt cũng không sao.
Nhưng bà cũng biết rằng có nhiều chuyện mình không thể nhúng tay vào.
- --
Những ngày đó thời tiết rất xấu, mưa rơi từ thị trấn nhỏ đến cả Tầm Thành.
Trần Điềm Điềm mỗi ngày đều hỏi Thương Đằng, "Khi nào mẹ về ạ?"
Anh lại xỏ đôi giày vào chân cô bé: "Sắp rồi."
Lúc nào cũng là hai từ này.
Trần Điềm Điềm chỉ mặc kệ anh, ôm mặt nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Dì Hà từ trên lầu xuống nhà.
Hôm nay bà vừa dọn dẹp nhà cửa, bao gồm cả phòng của Sầm Diên.
Bà đi xuống lầu với một túi rác nhỏ, đang định đi ra ngoài thì Tiểu Châu gọi bà lên lầu, nói rằng cửa phòng tắm đã bị kẹt.
Dì Hà quở trách chị ấy có chút việc nhỏ cũng không làm được, nhưng vẫn để rác trên tay xuống và lên lầu xem.
Tài xế dừng ở cửa, chờ Thương Đằng đi ra.
Hôm nay công ty có cuộc họp.
Anh mặc áo khoác rồi đứng dậy, từ từ cài cúc thứ hai.
Bước chân dừng lại, vô tình nhìn thấy lá thư trong túi rác bên cạnh chân mình.
Nét chữ thanh mảnh trên đó vô cùng quen thuộc.
Cũng giống như con người Sầm Diên vậy.
Có thể nhìn thấy ba chữ mơ hồ: Kỷ Thừa nhận.
Thương Đằng đứng ở nơi đó hồi lâu, cuối cùng lấy bức thư ra khỏi túi rác.
Giấy đã bắt đầu ố vàng, dường như đã được một thời gian.
Anh lặng lẽ quan sát, đôi mắt u ám không biết có phải do thời tiết xấu ảnh hưởng hay là đang lặng lẽ phản ánh tâm trạng của anh lúc này.
Vốn dĩ còn tồn tại chút tâm lý may mắn, nhưng hiện tại đã bị xé nát hoàn toàn.
Khó trách tất cả sự dịu dàng của cô, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt này của anh.
Đã gọi cho cô không biết bao nhiêu lần, nhưng đáp lại anh vĩnh viễn là những tiếng tút tút không người nhận.
Nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại dịu dàng và ngoan ngoãn vô cùng.
Bởi vì dùng lực, các khớp xương trở nên trắng bệch.
Điện thoại liên tục đổ chuông, anh dứt khoát đập vỡ nó, phát tiết cảm xúc đè nén này.
May mà Trần Điềm Điềm đã được dì Hà dắt đi.
Phòng khách chỉ có một mình anh.
Chiếc điện thoại bị đập thành nhiều mảnh tan nát trên tấm thảm mềm mại, đủ để thấy sức lực mạnh đến mức nào.
Hóa ra nhiều năm như vậy, anh mang khuôn mặt này, sống trong lòng cô như một người đàn ông khác.
Khóe miệng anh nhếch lên, vẻ mặt u ám mang theo nụ cười lạnh lẽo.
Thật kinh tởm.
Tài xế đợi bên ngoài rất lâu người đàn ông mới bước ra.
Người luôn hỉ nộ vô thường, lại hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy.
Giống như một cái thùng chứa đầy nước, cho dù có cố gắng thì nó cũng có lúc sẽ bị tràn ra ngoài.
Anh không phải là người tốt đẹp gì, lợi ích được anh đặt lên hàng đầu.
Anh là người máu lạnh và không có lòng cảm thông.
Ngay cả khi ai đó quỳ trước mặt anh và liên tục van xin, anh cũng không thèm nhìn mà trực tiếp rời đi.
Ngoài cái mã đẹp và gia thế ưu việt, anh quả thực sự không có ưu điểm dư thừa nào nữa.
Sầm Diên không quan tâm đến ngoại hình, cũng không mê tiền.
Đúng vậy, cô như vậy, hoàn toàn không có lý do gì để phải ở bên cạnh anh.
Dù phải chịu tủi nhục cũng không chịu rời đi.
Thương Đằng thở gấp, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình lúc này.
Tài xế nhận thấy sự khác lạ của anh, do dự hồi lâu mới trầm giọng hỏi: "Tới công ty ạ?"
Giọng nói khàn đặc đến khủng khϊếp, giống như giấy nhám cọ vào dây thanh quản.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, Thương Đằng nói với ánh mắt u ám: "Tới bệnh viện."
Đoán xem tới bệnh viện làm gì???.