Edit: Nấm
Beta: Er, TH
Hạ Tiểu Mãn không muốn đồng ý với anh, chuyện gặp bố mẹ gì đó hơi sớm quá rồi.
Nhưng Triệu Cải Cách vẫn cố gắng thuyết phục cô, nói là sớm muộn con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, với lại năm ngoái ba mẹ anh đã muốn gặp cô rồi...
Cô cũng không biết anh đã nhắc về cô với ba mẹ anh từ năm ngoái!
Muốn chết đây mà.
Cuối cùng cô bỏ lại một câu: "Em muốn suy nghĩ một chút." Mạnh mẽ chặn ngang miệng anh lại.
Nếu anh nói thêm một câu nữa thì đuổi về nhà!
Vì lợi ích trước mắt, Triệu Cải Cách tạm thời ngậm miệng, nhưng cũng không từ bỏ cơ hội này để dẫn cô đi gặp ba mẹ, dù sao cách mấy ngày nữa mới đến mùng một tháng năm, sẽ có cách khiến cô thuận theo.
Hạ Tiểu Mãn nhắm mắt lại giả bộ ngủ nhưng trong đầu lại toàn nghĩ đến chuyện gặp ba mẹ anh, không hề có chút cảm giác buồn ngủ nào.
Trước khi ngủ, cô nghĩ ngày mai phải tìm người có kinh nghiệm hỏi một chút về chuyện gặp ba mẹ này vượt qua như thế nào.
Tối hôm sau Hạ Tiểu Mãn hẹn Do Tình ăn cơm.
Nếu nói người có kinh nghiệm bên cạnh cô, còn thân thiết với cô thì ngoài Do Tình ra không còn ai khác.
Hạ Tiểu Mãn và Do Tình là bạn bè, không có gì không hỏi được nên lúc ăn cơm cô trực tiếp mở lời.
"Lúc gặp ba mẹ bên đó cậu thấy thế nào?" Do Tình lặp lại một lần, cảm thấy vấn đề này có chút kỳ lạ, trả lời thẳng thắn: "Tự nhiên gặp mặt thôi, không có gì đặc biệt."
"Tự nhiên gặp là kiểu tự nhiên nào?"
Do Tình nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khi đó tớ và anh ấy đã yêu đương được hai ba năm, có một năm trước tết âm lịch anh ấy nói muốn dẫn tớ về nhà gặp ba mẹ anh ấy, hỏi tớ có đi không, tớ nói được nên gặp thôi."
Hạ Tiểu Mãn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, khi đó tình cảm của họ đã ổn định, chuyện gặp ba mẹ là nước chảy thành sông.
Không giống với tình hình hiện giờ của cô, chẳng chút giá trị tham khảo nào.
Hạ Tiểu Mãn không khỏi nản lòng.
Do Tình nhìn cô, cười nói: "Sao nào, người đàn ông của cậu muốn dẫn cậu về nhà gặp ba mẹ à?"
Hạ Tiểu Mãn lườm cô ấy một cái, vừa tự rót thêm nước vừa nói: "Người đàn ông của tớ cái gì chứ, chú ý dùng từ."
Do Tình liếc cô một cái, nói: "Sĩ bọ, không phải người đàn ông của cậu thì là người đàn ông của ai?"
Nhìn mặt Hạ Tiểu Mãn đỏ ửng, Do Tình không thể tin được hỏi: "Không phải chứ, một người đẹp trai như vậy, cậu để bên người nửa năm rồi mà còn chưa ngủ?"
Hạ Tiểu Mãn không nói lời nào, ngầm thừa nhận.
Khóe miệng Do Tình co quắp nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được châm chọc cô, "Cậu thật sự là... Đi làm nữ tu sĩ đi..."
Tuổi đã lớn như vậy mà còn bảo thủ.
Hạ Tiểu Mãn từ chối cho ý kiến, cầm cốc uống nước.
Mặc dù Do Tình cảm thấy cô có chút phung phí của trời, cũng có chút lãng phí thanh xuân, nhưng cô ấy sẽ không vì chuyện này mà tẩy não bạn tốt, dù sao tự trân trọng và yêu thương bản thân cũng không sai, cô ấy kéo đề tài trở lại.
"Các cậu yêu đương cũng được nửa năm, hai cậu cũng không còn trẻ, gặp ba mẹ một lần, tiếp xúc người nhà anh ấy sớm hơn một chút, cậu cũng chả tổn thất gì. Có thể nhân cơ hội này quan sát thái độ người nhà anh ấy đối với cậu thế nào, mọi người ra sao, nếu không được thì suy nghĩ lại, nên xem xét."
Xã hội bây giờ, có bao nhiêu cặp vợ chồng lúc yêu nhau vô cùng tốt đẹp nhưng cuối cùng lại vướng ở cửa gặp ba mẹ?
Nhà bên này cảm thấy con mình rất tốt, có thể tìm một cô bạn gái tốt hơn, nên có thái độ không hòa nhã với nhà gái, cảm thấy nhà gái trèo cao. Nhà bên kia lại cảm thấy con gái mình có điều kiện tốt, trai không xứng. Ba mẹ hai bên cãi nhau, cuối cùng khiến đôi vợ chồng son xung đột rồi chia tay mới vui vẻ.
Do Tình mặc kệ người khác nghĩ gì, dù sao cô ấy cũng không phải chịu phần thiệt ấy. Nếu lúc trước ba mẹ Trương Căn Đình tỏ ra không hài lòng với cô ấy thì cô ấy cũng có thể vứt bỏ Trương Căn Đình để đi tìm một mùa xuân khác.
Vì bản thân cô đã là công chúa.
Cho nên cô ấy cảm thấy Hạ Tiểu Mãn đi gặp người nhà Triệu Cải Cách trước cũng không có gì là không tốt.
Tuy bên này Triệu Cải Cách theo đuổi cô nhiệt tình nhưng bên kia ba mẹ của anh lại chướng mắt Hạ Tiểu Mãn, vậy cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì?
Huống hồ cô ấy nhìn ra được, điều kiện của gia đình Triệu Cải Cách nhất định rất tốt, loại gia đình có tiền này thì càng nhiều ý kiến, sớm giải quyết rõ ràng không phải chuyện gì xấu mà.
Lúc trước Hạ Tiểu Mãn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy bây giờ gặp ba mẹ có hơi sớm không thôi. Sau khi nghe Do Tình nói, cô cảm thấy có đạo lý.
Cô thở dài, nói: "Tớ sẽ suy nghĩ, chúng ta ăn cơm trước đi."
Mấy ngày sau, ngày nào Triệu Cải Cách cũng nói chuyện vào ngày mùng một tháng năm dẫn cô về nhà anh một lần, nói rằng ba mẹ anh rất muốn gặp cô, ngày nào cũng thúc giục anh dẫn cô về nhà, còn nói năm mới đã khiến họ thất vọng một lần, lần này không thể khiến bọn họ phải thất vọng lần nữa.
Hạ Tiểu Mãn bị anh nói đến không còn cách nào khác, huống hồ cô cảm thấy Do Tình nói cũng rất đúng, họ đều đã lớn, sĩ diện làm gì nữa.
Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Triệu Cải Cách vô cùng thỏa mãn, hết ôm rồi lại hôn cô.
Trong nháy mắt đó Hạ Tiểu Mãn bị phản ứng của anh làm cho mềm lòng.
Cô không nghĩ lúc cô đồng ý về nhà gặp ba mẹ với anh thì anh sẽ vui vẻ như thế.
Có lẽ... Anh thích cô thật lòng.
Hạ Tiểu Mãn cũng cười thỏa mãn.
Quyết định xong chuyện này khiến cô thả lỏng, nhưng lúc cô nhận được điện thoại của mẹ thì da đầu Hạ Tiểu Mãn lập tức run lên.
Cô đã quên mất theo lệ cũ thì ngày mùng một tháng năm cô sẽ về nhà.
Cô nên nói gì với mẹ cô vào lần này?
Cô còn chưa thú nhận chuyện cô có bạn trai với mẹ...
Quan trọng là nếu thẳng thắn nói ra, bà Phương nghe thấy cô quyết định đến nhà trai gặp mặt phụ huynh rồi mới nói cho họ biết cô đang yêu đương, đoán chừng sẽ cười lạnh với cô một tiếng, khinh bỉ dìm chết cô.
Dù sao lúc Hạ Tiểu Mãn nghe điện thoại, da đầu đã tê dại đến mức mặt cũng tái mét.
"Mẹ..." Tiếng đầu tiên đã yếu ớt.
Quả nhiên Phương Xuân Hoa hỏi chuyện cô về nhà lúc nào vào ngày mùng một tháng năm.
Trong đầu Hạ Tiểu Mãn tính toán rất nhanh ngày mùng một tháng năm được nghỉ ba ngày, gặp ba mẹ Triệu Cải Cách xong thì có thể về nhà một chuyến.
Đầu tiên đi đến nhà Triệu Cải Cách, nghe nói mẹ và chị anh rất nhiệt tình, đoán chừng sẽ bảo cô ở lại một đêm, cô chắc không thể từ chối được. Theo như vậy thì hôm sau cô ít nhất phải ăn cơm trưa mới có thể rời khỏi, buổi chiều mua vé trở về cũng được, nhưng chỉ có thể ở nhà trơ mặt một đêm...
Phương Xuân Hoa bên kia bắt đầu thúc giục, "Nghĩ gì thế? Lúc nào con về nhà vào ngày mùng một tháng năm?"
Hạ Tiểu Mãn không có cách nào, kiên trì nói: "Khả năng buổi tối ngày thứ hai con mới có thể về nhà."
"Thứ hai?" Phương Xuân Hoa nhíu mày, không hiểu nên truy vấn, "Vậy con có thể ở nhà mấy ngày?"
Hạ Tiểu Mãn co rúm lại, nói: "... Một ngày?"
Vậy còn không phải là ngay hôm sau đã phải quay về?
Phương Xuân Hoa biết rõ, nói như vậy thì đây là kỳ nghỉ bình thường, không phải vì tăng ca hay gì khác.
Bà Phương dù bận nhưng vẫn ung dung cười, giọng điệu nghe rất bình thản nói: "Để con về rồi trơ mặt ở nhà một đêm làm gì? Tính ngồi cao tốc chơi à?"
Gương mặt Hạ Tiểu Mãn đau khổ, mẹ cô nói chuyện vẫn sắc bén như thế, đâm thẳng vào trái tim cô.
Con gái lớn rồi, Phương Xuân Hoa cũng không yêu cầu cô phải về nhà vào kỳ nghỉ nhưng bà vẫn phải hỏi một câu.
"Có sắp xếp khác vào ngày mùng một tháng năm sao?"
Hạ Tiểu Mãn kiên trì gật đầu, trái lo phải nghĩ kéo Do Tình vào, nói: "À... Đúng vậy, hẹn Do Tình đi chơi hai ngày."
Phương Xuân Hoa cười lạnh, nói: "Bịa đặt! Đừng nghĩ rằng mẹ không biết Do Tình sắp kết hôn và mời khách, ngày mùng một tháng năm muốn ba mẹ của con bé đến nhà đối tượng nói chuyện hôn lễ."
Hạ Tiểu Mãn vỗ trán, sao cô có thể quên chuyện này chứ, còn không bằng trực tiếp lấy lý do Do Tình đang chuẩn bị cho hôn lễ, nói cô đi theo giúp.
Bây giờ thì tốt rồi, rút dây động rừng, mẹ cô lại khôn khéo, một lần không được thì rất khó để lừa gạt mẹ cô nữa.
Phương Xuân Hoa dường như biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, hừ một tiếng nói: "Thành thật khai báo đi, ngày mùng một tháng năm dự định đi đâu?"
Hạ Tiểu Mãn cam chịu, cắn răng khai báo.
Mà phản ứng của quý bà Phương cũng không khiến cô thất vọng, trực tiếp cười lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Hạ Tiểu Mãn tuyệt vọng.
Buổi tối lúc Triệu Cải Cách tìm tới cửa, thấy vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc, lã chã sắp khóc của bạn gái, tội nghiệp nhìn anh.
Triệu Cải Cách rất ít khi thấy Hạ Tiểu Mãn như vậy, cô luôn luôn độc lập, tự chủ, tài trí, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh như vậy là lần đầu tiên.
Triệu Cải Cách sao mà chịu được, vội vàng kéo người vào trong lòng dỗ dành.
"Em sao thế? Ở công ty bị ức hϊếp hay không thoải mái chỗ nào?" Anh ôm Hạ Tiểu Mãn, tay vội vàng vỗ về lưng cô, trong chốc lát xuất hiện rất nhiều suy đoán trong đầu.
"Trong công việc nếu không vui thì em không cần làm, nếu cơ thể không thoải mái thì em phải đi bệnh viện." Anh khẩn trương đến mức quên mình là bác sĩ, mặc dù chỉ phụ trách về tim mạch nhưng cũng biết một vài bệnh lý, có thể xem qua cho cô.
Hạ Tiểu Mãn không ngờ anh nghĩ vậy, cô ngẩng đầu từ trong lòng anh, muốn khóc mà không khóc được nói: "Không phải..."
Triệu Cải Cách lo lắng nhìn cô, lại không chịu nổi bộ dạng tội nghiệp của cô, muốn ôm cô vào lòng, "Em nói em nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hạ Tiểu Mãn không cho anh ôm, ôm thì nói kiểu gì, vẻ mặt đau khổ nói chuyện cô đã nói với mẹ.
Triệu Cải Cách nghe xong vốn là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại thấy cô có bộ dạng như gặp phải đại địch, tha thiết mong chờ nhìn anh, lập tức có chút dở khóc dở cười.
Không nghĩ đến tử huyệt của bạn gái anh lại ở trên người mẹ vợ tương lai.
Anh nghĩ, cảm thấy chuyện dẫn cô về nhà vào ngày mùng một tháng năm này sợ là không được.
Bây giờ bạn gái anh cho anh cảm giác là, nếu cô dám đến nhà anh mà không có sự cho phép của mẹ vợ thì mẹ vợ tương lai có thể đuổi cô con gái này ra khỏi cửa, không nhận.
Nhưng cũng không thể như vậy, để cô về nhà vào ngày mùng một tháng năm dỗ mẹ vợ được.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Cải Cách vỗ đùi, nói: "Không sợ, ngày mùng một tháng năm không đến nhà anh, đến nhà em!"
Hạ Tiểu Mãn há hốc mồm.
Còn có thể làm như vậy sao?