Chương 14

Edit: Byun

Beta: TH

Hạ Tiểu Mãn ngẩng đầu, cong môi mỉm cười, mặt ửng đỏ nói: “Em đây cực kỳ may mắn.”

“Hửm?” Lúc này, Triệu Cải Cách đang say mê, đắm chìm trong vẻ mặt của cô nên không để ý đến lời cô nói mà chỉ vô thức hỏi lại.

Cái gì cực kì may mắn.

Mắt anh nhìn thẳng vào mặt cô, nhìn chằm chằm môi cô.

Hầu kết lại lăn lăn.

Anh đã sớm thay đổi tư thế ngồi, ngồi sang một bên đối diện với cô. Một tay để trên vô lăng, tay còn lại dựa vào lưng ghế phía sau.

Lúc này, vì kìm nén nên mu bàn tay hơi nổi gân xanh.

Anh cảm thấy loại xúc động tận trong xương cốt của thời niên thiếu đã phảng phất trở lại.

Dường như nói với anh muốn thoát khỏi cái vỏ bọc dịu dàng, ôn hòa này, biến thành sói bổ nhào vào cô.

Hạ Tiểu Mãn chưa phát hiện sự khác thường của anh, nghiêng đầu cười ngọt ngào nói, “Đương nhiên là may mắn rồi, được anh chọn trúng mà.”

Trong biển người mênh mông, có thể gặp được một người mà vừa hay trong mắt người đó cũng có bạn.

Thật là một điều may mắn.

Triệu Cải Cách khẽ cười một tiếng, “Thì ra là em nghĩ như vậy.”

Chẳng lẽ không phải sao?

Cô kinh ngạc nhìn anh.

Theo anh thì đương nhiên không phải rồi.

Anh cười cười nhìn cô, trước ánh mắt tìm kiếm đáp án của cô, nhẹ nhàng tháo dây an toàn, không thể kiên nhẫn lâu hơn được nữa mà cúi người hôn cô.

Môi dán lên đôi môi mềm mại, đầy đặn của cô, thân mật ngậm mυ"ŧ.

Hạ Tiểu Mãn bị tập kích bất ngờ, theo phản xạ muốn tránh né nhưng mà ót dựa vào lưng ghế phía sau, tiếp đó còn bị ép ngẩng đầu lên.

Môi anh hơi lạnh nhưng lại cực kỳ mềm mại, trên người anh còn có mùi hương rất thơm, là mùi mà cô thích. Mùi bạc hà truyền đến giữa răng môi hoà quyện.

Trong khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi ấy, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ: Anh ấy nhai kẹo cao su khi nào.

Triệu Cải Cách còn chưa biết suy nghĩ kỳ quái của cô, anh cảm giác sự triền miên này như đang giam cầm mình vậy. Lúc này, chỉ muốn ôm cô chặt hơn, hôn cô sâu hơn.

Anh nghĩ như vậy, cũng thực sự làm như vậy.

Anh đè xuống, cơ thể dán sát lấy cô. Một tay vuốt ve bên tai, tay khác nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không cho phép cô né tránh. Lưỡi anh lướt cạy mở hàm răng, len vào trong dây dưa, thăm dò.

Trong tíc tắc hai đầu lưỡi chạm nhau, Hạ Tiểu Mãn ngơ ngác run lên một cái, miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ, đồng thời muốn đẩy anh ra.

Triệu Cải Cách đột nhiên thở gấp, bộ dáng dịu dàng lúc trước biến mất. Anh hơi dùng sức chặn cô lại, môi răng dây dưa càng sâu.

Lúc đầu Hạ Tiểu Mãn không thích ứng được, hơi nghẹn ngào, sau lại bị anh hôn đến mơ màng, xụi lơ trên ghế lái phụ, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trong xe yên lặng vài phút, rất lâu sau anh mới buông cô ra.

Lúc đó mắt cô đã long lanh đầy quyến rũ, mặt mày đỏ ửng, môi cũng bị sưng đỏ.

Triệu Cải Cách chỉ nhìn thoáng qua rồi ôm lấy cô, gác đầu trên vai cô.

Đợi hô hấp trở lại bình thường, anh nhẹ nhàng hôn lên vùng da gần vành tai của cô, âm thanh trầm khàn rất mờ ám, nghe như đang cất giọng nỉ non nói: “Không phải em được anh lựa chọn, mà là anh bị em hấp dẫn.”

Hạ Tiểu Mãn có ba hồn thì đã lạc mất sáu phách, đâu còn tâm tư rõ chuyện nào nữa.

Cô chỉ nghĩ, thì ra chân chính hôn môi là thế này…

26 năm, cuối cùng cô cũng được nếm thử rồi.

Che mặt, thật không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì nữa.

Lí trí quay lại, cô rốt cuộc không đợi được muốn xuống xe.

Vội đẩy anh ra, cô lập tức mở cửa, vội vã xuống xe.

Gió lạnh thổi vào người làm cô tỉnh táo rất nhiều, đáy lòng bị khơi gợi lên ngọn lửa tình, chưa thể trở lại như bình thường được, cô hơi lúng túng.

“Chuyện đó… Muộn rồi, em đi lên trước, anh về sớm một chút nghỉ ngơi…” Đúng, nên quay về nghỉ ngơi.

Cô xoay người đi lên nhà, lại nhớ tới cửa xe chưa đóng liền quay người lại. Tay nắm cánh cửa xe đang mở rộng, nhưng lại đối diện với tầm mắt của người bên trong.

Mí mắt cô giật một chút, mặt lại càng đỏ.

Cô nói câu tạm biệt một cách qua loa, “Cái đó… Ngủ ngon!”

Sau đó tay dùng sức một chút, “rầm” một tiếng, đóng cửa xe lại.

Triệu Cải Cách nhìn qua cửa kính thấy cô gái đang chạy trối chết kia, người ngồi trên ghế điều khiển, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, che mặt.

Bật cười.

Anh nhớ lại hai tháng trước, trong hôn lễ của một người bạn, lần đầu tiên anh gặp cô.

Cô là phù dâu, mặc một chiếc váy hở vai màu rượu sâm banh, cầm nhẫn, tươi cười đứng sau cô dâu. Nhìn cô dâu và chú rể trước mặt người chủ trì thề nguyện, kín đáo chúc phúc và hâm mộ. Vì những hành động ngẫu nhiên đầy lúng túng, mắc sai lầm của cô dâu chú rể mà bật cười hồn nhiên. Lại không hề hay biết chính mình đã thành cảnh tượng trong mắt người khác.

Ngày hôm ấy, tuy rằng cô chỉ là vai phụ nhưng lại hấp dẫn hơn cả nhân vật chính.

Chiếc váy hở vai màu rượu sâm panh cũng không quá lố, nhưng át cả cô dâu mặc váy trắng thanh lịch.

Cần cổ thon dài trắng nõn, đôi vai mịn màng lộ ra ngoài, xương quai xanh đẹp đẽ mê người. Ẩn giấu trong bộ váy là bộ ngực đầy đặn, da thịt hai tay dưới ánh đèn lấp lánh. Càng đừng nói đến phía dưới gối váy là đôi chân thẳng tắp.

Rất nhiều cặp mắt của đàn ông đều như có như không nhìn về phía cô. Cô lại không biết điều đó, thứ gì cần che thì che hết rồi nên không cảm thấy có gì bất ổn, cười dịu dàng, mạnh dạn đứng sau cô dâu.

Như rong biển uốn mềm mại trong nước, lại khẽ gãi tim người khác.

Gãi đến mức khiến người ta ngứa ngáy.

Muốn tóm người lại đây, bắt nạt một chút.

Quả nhiên cô rất dễ bị bắt nạt.

Lúc mời rượu, bị mọi người tóm được rót một ly rồi lại thêm ly nữa.

Cô còn ngây thơ nghĩ rằng, những người đó chỉ muốn chúc mừng cô dâu chú rể, mời không được nên trêu phù dâu, phù rể.

Cô vẫn cười dịu dàng mà rực rỡ, đôi mắt cong cong thành hình trăng non.

Anh nhìn, đầu lưỡi liếʍ khóe môi, muốn tóm lấy cô trong đám đông xung quanh, ôm vào lòng và đưa đi.

Mời rượu chưa hết một bàn mà cô đã say.

Anh nhìn cô đang đỏ mặt, đôi mắt ngân ngấn nước đầy mê người đi vào toilet.

Anh lập tức theo đuôi.

Sau đó, anh thật sự đã ôm cô vào lòng rồi đưa đi.

Cô say đến không biết ai là ai, lại còn tưởng anh là phù rể, nhưng rất thành thật, say đến nỗi đứng không vững, được anh đỡ hai tay còn muốn ngã xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi không sao, anh mau trở lại bữa tiệc đi, tôi đi phòng nghỉ ngủ một chút sẽ ổn…”

Ở cửa toilet, lại gặp bạn của anh, chú rể của ngày hôm đó.

Nhìn thấy anh nửa ôm nửa bế phù dâu của vợ anh ta, trong mắt không phải không có kinh ngạc, sau đó lại nhìn anh với vẻ thấu hiểu, rất có nghĩa khí mà nói: “Cậu đưa cô ấy đi đi, tôi sẽ nói với Tư Vũ. Nhưng mà cậu cũng đừng quá cặn bã, nếu không tôi không thể giải thích với Tư Vũ đâu đó.”

An Tư Vũ chính là cô dâu của ngày hôm đó.

Vốn dĩ anh không có ý xấu gì, còn định đưa cô đang tự lẩm bẩm đến phòng nghỉ, nhưng người anh em đã nói như vậy, anh dứt khoát không nói gì nữa, trực tiếp đưa người đi.

Anh không phải muốn làm chuyện gì với cô đâu mà nghĩ rằng cô say thế này, ở lại đây nói không chừng sẽ bị người khác trục lợi.

Vậy thì không bằng anh đưa cô về nhà.

Không thể không nói, nếu là không phải do thời còn đi học anh gặp chuyện ấy, tính tình không chịu sửa, đoán chắc rằng đêm đó đã thật sự làm chuyện xằng bậy.

Ở đâu còn có thể có người quân tử mà đưa người ta về nhà như vậy.

Cũng may, cô uống say nhưng vẫn còn nhớ rõ nhà ở đâu.

Đáng tiếc, không ngờ rằng sau đó, cô ấy chẳng nhớ anh chút nào.

Đêm đó, sau khi đưa cô lên lầu, anh còn nhớ rõ cô mở to mắt, chăm chú nhìn anh, còn khen một câu: “Anh trông thật đẹp trai.”

Nghĩ đến đây, Triệu Cải Cách lại lần nữa bật cười.

Khởi động chân ga lại một lần nữa, lái xe vọt ra ngoài.



TH: Amen @#$#%$^$O*(/)’ cái chương tốn quá nhiều chất xám… Tưởng được ngủ sớm một bữa.