Là anh, là hoa, là mộng, lướt qua đây, giờ phút này tựa gió lay động lòng em.
——《 linh cảm 》(*)
(*) Đây là hai câu đầu bài thơ "Linh cảm" của Lâm Huy Nhân, được dịch dưới sự giúp đỡ của fb Bình Tà.
Thứ ba hôm đó, Khê Ngôn xin nghỉ một ngày ở trường.
Hôm qua cô đã thu thập hành lí xong xuôi, không nhiều lắm, mấy bộ quần áo mùa đông, một ít giáo án, một quyển notebook, còn lại đều là chai lọ dưỡng da.
Chẳng qua bây giờ là mùa đông nên quần áo rất dày, nhất là áo khoác, vậy nên hai chiếc vali hành lí cũng đầy.
Thế nhưng khi Cố Văn Lan xem qua vẫn cảm thấy chưa đủ, "Em định đi du lịch ở chỗ nào đây?"
Khê Ngôn hết cách bèn mở tủ quần áo ra cho anh xem, "Em nhiều đồ vậy, sau này thiếu cái gì về lấy là được."
Anh suy nghĩ chốc lát thì cảm thấy thế cũng đúng bèn đẩy hai cái va li ra.
Chu Mộc Lan Mã Phong thấy hai người đi ra thì vội vàng đứng lên, mẹ nói: "Ôi, đã phải đi rồi à?" Nói tới đây bà cũng cảm thấy không nỡ xa con gái bèn đỏ mắt.
Vậy mà lúc trước bà vẫn trông mong con gái gả được cho người tốt.
Lão Lý ôm bả vai bà thay lời an ủi, "Được rồi được rồi, vợ chồng son lại ở cách đây không xa, chỉ cần một chuyến xe là tới, lúc rảnh rỗi chúng ta cũng có thể sang thăm tụi nó mà."
Khê Ngôn cũng khó chịu, từ nhỏ đến lớn cô chỉ rời nhà mấy năm học đại học, còn lại đều ở chung với gia đình, cô nói với bố mẹ hai câu rồi không tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, Chu Mộc Lan lau nước mắt tiễn hai người xuống lầu.
Xe vừa đi xa, Chu Mộc Lan rơi nước mắt.
Lão Lý lại vội vàng an ủi bà.
Khê Ngôn ngồi trong xe cũng không vui vẻ gì, cô vừa nhớ người nhà vừa mờ mịt về cuộc sống mai sau bèn quay sang liếc Cố Văn Lan.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của cô, Cố Văn Lan vừa nhìn tình hình giao thông vừa nói: "Lần đầu anh làm ông xã người ta, có lẽ lúc đầu chưa đạt yêu cầu, em phải khoan dung với anh một chút nhé."
Khê Ngôn: "..."
Ai mà không chứ?
Cô cười cười.
Anh cũng cười theo.
Cố Văn Lan đưa cô tới cục dân chính để lãnh giấy hôn thú trước rồi lái xe quay về chỗ ở của mình.
Khu cư xá này rõ ràng xa hoa hơn chỗ nhà cô rất nhiều, còn có cả thang máy, một tầng dành cho hai hộ gia đình, cửa phòng trộm nhà đối diện khép hờ, nhìn qua tầng pha lê chống trộm thì thấy cánh cửa bên trong đã được đóng lại.
Khê Ngôn theo anh vào nhà, khi bước qua bậc huyền quan đứng ở phòng khách, cô chợt có cảm giác khó chịu như tới nhà mới.
Căn nhà này được trang trí rất đơn giản, tổng thể lấy màu xám và trắng là hai màu chủ yếu, ngay cả phòng ngủ của anh cũng thế, một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo lớn màu trắng đặt sát tường, một cái bàn đựng sách, một chiếc cửa sổ sát đất.
Rất rộng rãi, nhưng không có bất kì đồ trang trí nào cả, nhìn cực kì lạnh lẽo.
Cố Văn Lan vừa bỏ đồ xuống đã nói, "Đi thôi, đi gặp người nhà anh, đồ đạc để về thu xếp sau, anh còn phải tới bệnh viện nữa."
Khê Ngôn: "..."
Cố Văn Lan đi tới cửa phòng ngủ thấy cô không theo kịp bèn quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Cô lắc đầu, đi theo anh.
Cô đang nghĩ có lẽ buổi chiều phải tổng vệ sinh từ trong ra ngoài, nơi này nhìn có vẻ chỉnh tề sạch sẽ, nhưng lại luôn khiến cô cảm giác bị phủ một tầng tro, có lẽ là lâu rồi không lau chùi.
Anh đột nhiên đứng yên, nhìn cô cười, "Sao? Nhìn em có vẻ không thỏa mãn lắm?"
Cô từ chối cho ý kiến, đảo mắt một vòng rồi nói: "Trong phòng này có thứ gì em không được động vào không?"
"Trong phòng này, em có thể động vào bất kỳ vật gì." Anh còn nói thêm một câu, "Cố phu nhân ạ."
"Ừm." Cô đáp.
Hai người đi xuống lầu, vừa lên xe cô lại hỏi: "Đúng rồi, nhà anh có dụng cụ vệ sinh không?" Dù sao anh trông không giống loại người sẽ làm việc nhà nên cũng khó mà nói xem có mấy thứ này hay không.
Đến tận khi xe ra khỏi khu cư xá, anh mới chậm rãi hỏi: "Nhà ai cơ?"
Khê Ngôn nhìn sang bèn hiểu ý, nói: "Nhà chúng ta."
Anh đáp: "Có, trước cửa có một cái tủ âm tường, mọi thứ trong đấy tất."
Nhà họ Cố ở khu biệt thự ngoại ô thành phố, cảnh quan rất đẹp, nhìn ra sông, một hàng dài biệt thự giống hệt nhau, chỉ khác biển số nhà bên cửa sắt.
Cố Văn Lan lái xe vào trong sân rồi dừng lại, sau đó dẫn cô vào nhà.
Trước khi đến anh đã nói đây chỉ là thủ tục thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Sau khi đến cô mới biết, cái câu sẽ không mất nhiều thời gian của anh hoàn toàn là cách nói khiêm tốn.
Cô vừa vào đến cửa đã thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, mặt mũi hiền lành nhưng vẫn rất uy nghi, Khê Ngôn đoán rằng đây chắc là cha chồng mình rồi, đột nhiên có cảm giác kính nể với vị cha chồng nghiêm túc này.
Viện trưởng Cố đứng lên, tâm trạng khá tốt, lúc ông định mở miệng đã bị con trai mình ngắt lời.
Cố Văn Lan: "Lý Khê Ngôn, vợ con."
Cô đang định chào cha chồng lại bị anh lôi đi...
Đi...
Viện trưởng Cố đứng đằng sau đen mặt nhìn bọn họ, tức giận đến không thốt nổi lời nào.
Sau đó hai người lên xe, rời khỏi nơi này.
Khê Ngôn ngơ ngác một lúc mới nhìn về phía Cố Văn Lan, anh mím đôi môi mỏng, vẻ mặt cực kì lạnh nhạt, không hề nói gì.
Quan hệ giữa hai cha con nhà này có vẻ không tốt lắm thì phải?
Cố Văn Lan đưa cô tới dưới nhà, nhéo ấn đường.
Cô im lặng một lúc bèn hỏi: "... Anh có khỏe không?"
Anh nhìn giờ, nói với cô: "Anh không tiễn em lên đấy được, ở bệnh viện vẫn còn có việc."
Khê Ngôn gật đầu, tháo dây an toàn xuống xe, sau khi cửa xe đóng cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm cửa sổ xe, Cố Văn Lan thấy cô vẫn chưa đi bèn hạ cửa sổ xuống.
Cô khom lưng nói: "Anh chú ý nghỉ ngơi."
Vẻ mặt anh uể oải, rõ ràng là không có đủ thời gian thư giãn.
Cố Văn Lan khẽ giương đôi lông mày, "Ừ."
Suốt một buổi chiều, Khê Ngôn dọn dẹp phòng trong phòng ngoài sáng sủa sạch sẽ, căn nhà ngay lập tức nhìn sáng sủa hẳn lên, cô thấy còn có thời gian bèn ra siêu thị mua thức ăn, lúc mua xong đồ ăn đi ngang qua cửa hàng bán cá cảnh bèn quẹo vào mua hai con cá vàng và một bể thủy tinh.
Về đến nhà đứng trước cửa, cô đứng ở đó một chút, mím miệng cau mày —— cô không có chìa khóa.
Bây giờ đã là... 7h30 tối, bệnh viện vẫn chưa tan tầm, cơ mà anh cũng chưa chắc có thể tan tầm đúng giờ.
Khê Ngôn suy nghĩ một chút quyết định gọi điện thoại cho anh.
Không nghe máy, có lẽ đang trong phòng cấp cứu.
Cô đứng ở cửa hồi lâu, quyết định đến bệnh viện lấy chìa khóa.
Từ đây đến bệnh viện mất khoảng 10 phút đi taxi, cách đây rất gần, có lẽ là anh cố ý chọn nhà ở chỗ này để tiện gặp ca cấp cứu nào cũng có thể kịp thời đi tới bệnh viện.
Khê Ngôn đi thẳng tới khoa nội trú, đến hỏi y tá trước đài xem ngoại khoa tim mạch ở đâu, sau đấy đi thang máy lên tầng, đến nơi bèn hỏi một y tá ngoại khoa xem bác sĩ Cố có ở đây không.
Y tá kia quan sát cô một lát, nói: "Khoa chúng tôi có hai bác sĩ họ Cố, cô tìm ai ạ?"
Khê Ngôn nói: "Cố Văn Lan."
Y tá đó hỏi: "Cô có hẹn khám bệnh trước với bác sĩ Cố không?"
Khê Ngôn do dự giây lát bèn gật đầu.
Y tá cười cười: "Bác sĩ Cố đang trong phòng mổ, phiền cô chờ ở ghế đằng kia ạ, sau khi bác sĩ Cố phẫu thuật xong tôi sẽ gọi cô."
Khê Ngôn nghĩ ngợi gì đó, lại hỏi: "Còn khoảng bao nhiêu phút nữa thì bác sĩ Cố phẫu thuật xong?"
Y tá chần chờ một chút, nói: "Nếu thuận lợi thì khoảng 20 phút nữa."
Đã thế, Khê Ngôn đành phải ngoan ngoãn đến hàng ghế bên cạnh ngồi chờ.
Y tá kia nhìn cô xách túi lớn túi nhỏ tới tò mò không biết đấy là gì, hay là đến tặng quà? Nhưng thế có phải hơi trắng trợn không? Nhìn cũng không giống vật gì đắt tiền cả.
Ồ, với cả hai con cá vàng kia là sao?
Cả chiều hôm nay Khê Ngôn dọn dẹp nhà cửa nên rất mệt, tinh thần cũng không tỉnh táo lắm, cô ngồi xuống một lát đã bắt đầu thấy buồn ngủ, cô chống khuỷu tay vào thành ghế, rũ mặt, dùng ý chí bắt đầu chiến đấu với cơn buồn ngủ.
Cố Văn Lan phẫu thuật xong bèn chăm chú nhìn lịch sử phẫu thuật, ngồi xem lại toàn bộ quá trình.
Y tá bên cạnh gọi anh chỉ sang bên kia: "Bác sĩ Cố, bên kia có bệnh nhân có hẹn gặp khám bệnh với anh."
Khê Ngôn gật gà gật gù cố gắng bảo trì thanh tỉnh, ý chí dần dần dao động, trong lúc đang giãy giụa với ý thức, cô cảm thấy có người sờ cằm mình bèn lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu lên.
Cố Văn Lan nhìn xuống, hỏi: "Cô giáo Lý tới thăm anh hả?"
Khê Ngôn tỉnh táo lại bèn từ từ đứng lên, duỗi tay nói: "...Chìa khóa."
Anh rũ mắt, cuộn tờ lịch sử phẫu thuật lại gõ vào lòng bàn tay cô, nói: "Lại đây."
Cô khom lưng xách đồ lên, đi vào văn phòng cùng anh.
"Trước tiên ngồi đây chút đã, anh đi kiểm tra phòng bệnh nhân xong rồi tan ca." Trước khi ra khỏi văn phòng anh chỉ vào thứ mà cô vẫn cầm trên tay hỏi: "Cái gì đây? Cá vàng à?"
"Ừ." Cô dường như rất thích hai con cá này, "Dễ thương ha? Nhà anh có vẻ lạnh lẽo quá nên em nuôi hai con cá vàng để khuấy động không khí một chút."
Cố Văn Lan: "Nhà ai?"
Khê Ngôn: "Nhà chúng ta."
Cố Văn Lan kiểm tra phòng bệnh rất nhanh, chưa gì anh đã quay lại xách đồ giùm cô, nói: "Đi thôi."
Chân anh dài nên bước đi cũng dài, nhìn anh đi lại có vẻ rất ung dung, thực ra cô phải rất miễng cưỡng mới theo kịp anh, may mà hôm nay lúc ra ngoài cô đi giày thể thao, cô thấy dây giày lỏng bèn ngồi xổm xuống vừa buộc lại dây giày vừa nhìn anh.
Đúng lúc đó anh cũng dừng lại, dường như đang định nói gì với cô y tá đi ngang qua, thế nhưng cô nàng xinh đẹp này rất lạnh lùng, thậm chí còn không thèm liếc anh một lần, cứ thế mà đi.
Cố Văn Lan: "..."
Khê Ngôn: "..."
Một người phụ nữ khoác áo blouse trắng nhanh nhẹn đi tới, trên khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra hả hê.
Cố Văn Lan cảm thấy hơi buồn cười, hỏi cô ấy: "Có ý gì đấy?"
Người phụ nữ đó đứng cạnh anh, nói: "Ai bảo trước kia anh chòng ghẹo người ta làm gì? Trêu chọc xong còn bỏ chạy, đã vậy cũng không quay đầu lại bèn kết hôn, anh nói xem có phải làm bậy không hả? Đổi thành người khác xem người ta có thèm để ý đến anh không?"
Cố Văn Lan vô ý thức quay lại tìm xem vợ mình ở chỗ nào thì thấy một cô giáo nào đó họ Lý đứng cách bọn họ hai mét, đang rất phấn khởi mà làm quần chúng vây xem.
Anh lúng túng hắng giọng, nhỏ tiếng nói: "Rồi, anh sai rồi."
Cô giáo Lý trong vai quần chúng vây xem: "..."
Nghê Tử thấy anh sắp tắc thở đến nơi rồi, cười nói: "Nói thật em cũng rất ngạc nhiên, anh lại bằng lòng cứ thế kết hôn, đúng là rất dứt khoát nha, nhưng người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh chắc chắn có thể ——"
"Bản tính nào hả?" Miễn cho cô nàng này càng nói càng thái quá, anh nhanh chóng ngắt lời Nghê Tử, "Bản tính của anh chỉ có vợ anh rõ thôi, đúng không? Cô giáo Lý?" Anh quay đầu lại nhắc nhở cô, "Tuyệt đối đừng có tin lời gièm pha nhé."
Nghê Tử: "..."
Khê Ngôn đi tới cười với cô, "Chào em."
Nghê Tử mơ màng vài giây, dường như ý thức được vấn đề nào đó thì thấy hơi ngại bèn tranh thủ thời gian biện hộ, "Em chào chị dâu, lời của em ban nãy chỉ là bịa đặt... à không chủ yếu là trêu chọc, không thể tin hoàn toàn đâu ạ."
Hai vợ chồng này đang trong lúc tân hôn, nếu vì cô lắm lời mà hỏng chuyện tốt thì đúng là tạo nghiệt mà!
Khê Ngôn nói: "Lòng chị biết hết."
Cố Văn Lan: "..."
Nghê Tử: "Thế thì mình gặp lại sau nhé."
Cô hoàn toàn đã quên tại sao mình lại chạy tới ngoại khoa tim mạch, lúc này chỉ thầm nghĩ quay về trận doanh của chính mình, đúng lúc Kiểm Dịch đi ra từ phòng bệnh, cô xông lên túm cổ áo anh, hối hận nói, "Bác sĩ Kiểm, em biết sai rồi."
Bác sĩ Kiểm không hiểu lắm, hơi trầm ngâm bèn nói: "Không thể tốt hơn."
Nghê Tử: "..."
Trên đường về nhà, Khê Ngôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ suốt quãng đường, Cố Văn Lan ghé mặt nhìn cô vài lần nhưng chỉ có thể thấy sườn mặt thanh tú của cô, tới khi về đến nhà cô cũng không nói lời nào.
Chẳng qua có việc khác khiến Cố Văn Lan chú ý, anh phát hiện trong nhà... sáng sủa hơn rất nhiều, xem ra một buổi chiều cô chỉ vội vàng dọn dẹp nhà cửa thôi, thảo nào mệt mỏi như vậy.
Cô âm thầm vào phòng bếp, hôm nay bị giày vò quá sức nên cô cùng lười nấu ăn, quyết định tùy tiện nấu ít mì sợi lấp bụng.
Lúc Cố Văn Lan đi vào thì thấy cô đang hoảng hốt nhìn nồi điện chằm chằm bèn ôm lấy cô từ sau lưng, "Em tức giận thật hả? Đều là chuyện trước kia, anh thề sau này sẽ không làm vậy nữa."
Cô nghiêng đầu nhìn anh, gian nan mở to mắt mờ mịt nói: "Gì cơ? Tức cái gì?"
Cố Văn Lan: "..."
"Anh đến đúng lúc quá, em mệt chết rồi, anh đứng đây trông nồi, em đi tắm."
"Ừ..."
Trước khi đi tắm, cô bỏ hai con cá vàng vào trong bể thủy tinh, rắc một ít thức ăn cho cá vào, hai con cá vàng nổi lên tranh nhau đớp thức ăn.
Cô hào hứng nhìn một hồi rồi đứng lên đi lòng vòng xung quanh, nên đặt một bình hoa trên bàn ăn, chỗ ban công cũng cần để mấy chậu hoa cho có sức sống một chút...
Cô quan sát ban công xong thì quay người lại, chợt thấy một bóng người cao to nhoáng cái đã đứng trước mặt, sợ đến xanh mặt, tức giận đấm ngực anh, "Anh làm em sợ đấy!" Cảm thấy chưa hết giận bèn đấm thêm phát nữa.
Anh cười cười lại gần hôn cô, sau đó ôm cô vào phòng tắm.
Khê Ngôn bị hôn tới hoảng hốt, đẩy anh, "Anh có thể đừng như vậy..."
Anh nói: "Không thể."
Làn nước ấm trượt xuống cơ thể hai người đang dây dưa, Khê Ngôn dựa lưng vào tường, dòng nước lạnh lẽo ẩm ướt từ từ thấm vào da thịt cô, cô vừa rùng mình thì anh đã bắt đầu tiến quân.
Tiếng thở dốc khêu gợi vang lên bên tai, cùng với đó là cơn va chạm mãnh liệt từ anh.
Trái tim cô vang lên thình thịch, mắt dường như nhòa cùng hơi nước, cô hôn từ trên xuống dưới, cánh môi cọ phải xương quai xanh của anh.
Khi bị ôm về phòng, Khê Ngôn vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu cũng hơi đau, nhưng muốn ngủ cũng không thể yên bình ngủ nổi, bởi vì anh vẫn chưa ngừng.
Khê Ngôn sụt sịt cọ vào vai anh, ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Cố Văn Lan hòa lẫn với mùi hương cơ thể anh, ánh mắt lại trở lên mê ly, cô cắn chặt răng, "Anh phiền chết mất thôi..."
Suốt quá trình anh vẫn luôn im lặng, chỉ có tiếng thở dốc, khi thăng hoa mới vang lên tiếng rêи ɾỉ nặng nề từ cổ họng, đánh thẳng vào trái tim cô.
Anh nói hôm nay là đêm tân hôn, thỏa thích một chút cũng chẳng sao