Sau khi hết năm, Chu Mộc Lan bèn bắt đầu chọn ngày hoàng đạo cho hôn lễ của con gái, bà còn cân nhắc tới việc cả hai người đều đang bận bịu nên chọn tận mấy ngày lành, nhân dịp buổi tối Khê Ngôn đến nói với cô nhưng lại bị cô thoái thác.
Chu Mộc Lan không vui, cứ lảm nhảm nói: “Hai đứa có bận bằng lãnh đạo quốc gia không hả? Tổng thư ký Liên Hợp Quốc người ta còn có thời gian kết hôn, chả lẽ ông ta còn không bận bằng hai đứa à? Hai đứa mà cứ vậy thì khỏi tổ chức hôn lễ đi cho xong.”
Lão Lý chen ngang, “Tổng thư ký người ta kết hôn trước khi lên chức bà ơi.”
Chu Mộc Lan nhanh nhẹn nói: “Con xem đi, sau khi kết hôn là lên chức lãnh đạo đấy thôi, cái này người ta gọi là gì? Là xung hỉ! Đôi khi tệ nạn mê tín của thời phong kiến Trung Quốc cũng có tí đúng đấy, hai đứa phải mau lên!”
Khê Ngôn cảm thấy có khi đồng chí Chu Mộc Lan đã tẩu hỏa nhập ma rồi, chưa gì đã bắt đầu hùng hổ nói nhảm.
Khê Ngôn không nhắc tới việc kết hôn với Cố Văn Lan, Cố Văn Lan đang bận nên có khi cũng quên việc này luôn rồi, nhưng bên nhà họ Cố lại cũng đang thúc giục, họ không dám quấy rầy Cố Văn Lan bèn gọi điện thoại cho cô, Khê Ngôn cũng đành hàm hồ từ chối.
Kì kèo mãi, ngày kết hôn của bọn họ cứ lùi dần về phía sau.
Sáng chủ nhật Khê Ngôn tới bệnh viện thăm Hứa Du, cô nghĩ Cố Văn Lan vẫn đang vội nên cũng không nói cho anh biết.
Hứa Du đang tán gẫu với bác gái thấy cô tới thì thiếu điều nhảy xuống giường chào, cô ấy túm tay cô lại, nói: “Cậu sờ sờ đi.”
Khê Ngôn nghe lời mà sờ sờ.
Hứa Du hỏi: “Có trơn không?”
Khê Ngôn: “… Rất trơn.”
Hứa Du: “Đây toàn là rêu xanh đấy! Cả người tớ sắp mọc rêu luôn rồi, quá nhàm chán! Muốn ra viện quá, tớ khát vọng được làm việc, tớ chưa bao giờ muốn làm việc đến thế!”
Khê Ngôn đưa hộp giữ nhiệt cho cô, cười nói: “Cậu phải dưỡng thương đi, đừng nghịch.”
Hứa Du mở nắp hộp ra, thấy lại là cháo bèn chán nản nói: “Nhìn nó tớ đã thấy nhạt xanh mặt rồi.”
Khê Ngôn nói: “Cậu đang bệnh mà, ăn nhạt chút cũng tốt.”
Lúc Hứa Du đang ăn cháo thì Khê Ngôn hỏi cô có ai tới thăm không, cô nói: “Trừ một số đồng nghiệp ra thì cậu là người chăm đến nhất đấy,” cô ấy tạm dừng một chút rồi lại nói: “Tớ biết cậu định hỏi cái gì, dù sao tớ cũng đã nói thẳng với họ rồi, họ nghĩ thế nào thì tớ chịu thôi.”
Khê Ngôn hỏi: “Bọn họ có biết cậu đang nằm viện không?”
“Chả có lý do gì để tớ cho họ biết cả.” Hứa Du cầm muỗng quấy cháo lên.
“Cũng đúng…” Dường như Khê Ngôn đang suy tư gì đó.
Trước khi về Khê Ngôn vòng qua khoa tim mạch để hộp giữ nhiệt ở chỗ trạm y tá nhờ y tá chuyển cho Cố Văn Lan giùm mình, cô để đồ ở đấy xong bèn đi luôn chứ không nán lại, không ngờ lúc về lại gặp chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý đi vội nên không nhìn thấy cô.
Lúc cô đi qua ông thì chào: “Chú ba ạ.”
Chủ nhiệm Lý khựng lại, lúc ông nhìn sang phía cô thì tỏ ra ngạc nhiên, “Khê Ngôn đấy à? Sao lại đến đây?” Nói xong ông lại như nghĩ gì bèn nói: “Đến tìm Văn Lan hả?”
Khê Ngôn hơi ngại, “Không, cháu tới thăm bạn ạ, cô ấy gãy chân nằm viện.”
Chủ nhiệm Lý cười, “Thế sao không đi tìm Văn Lan?”
Khê Ngôn nói: “Anh ấy bận ạ.”
Chủ nhiệm Lý nhìn cháu gái, âm thầm cảm khái.
Cử chỉ vô tâm lúc ấy của ông không ngờ lại tác hợp được một đôi.
Chủ nhiệm Lý nói: “Đúng nhỉ, hai hôm nay có lãnh đạo từ thành phố xuống đây khảo sát, thằng bé phải ra ra vào vào, đúng là không phân tâm được,” ông nói xong bèn chỉ ra bên ngoài, “Đi theo chú ra đây đi.”
Khê Ngôn đành đi theo ông, hai người gần như vòng nguyên một vòng bệnh viện.
Chủ nhiệm Lý vừa đi vừa kể chuyện của Cố Văn Lan cho cô nghe, “Lúc trước thằng bé là học trò khoa giải phẫu thần kinh của chú, học được không bao lâu đã xuất ngoại, lúc về thì lại chạy sang khoa tim, chẳng qua hồi đấy nó còn đứng đắn lắm, vẫn còn biết gọi chú là thầy.”
Khê Ngôn nghe xong bèn hỏi: “Sao anh ấy lại chuyển sang khoa tim ạ?”
“Có liên quan đến mẹ nó,” Chủ nhiệm Lý nhìn về phía cô, “Thằng bé không kể chuyện về mẹ mình cho cháu nghe à?”
“Hình như anh ấy không thích nói về chuyện trước kia lắm,” Khê Ngôn sờ quai túi xách, đầu óc hơi loạn, “Anh ấy không muốn về nhà họ Cố, cũng không muốn thân thiết với người nhà, cháu cảm thấy anh ấy cần thêm thời gian…”
Chủ nhiệm Lý nhìn cô hồi lâu mới bất đắc dĩ cười cười, “Cái con bé này, cháu dễ mềm lòng nên chắc là hay bị bắt nạt lắm.”
Khê Ngôn cười cười, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Thế ạ? Cháu cảm thấy mình rất có nguyên tắc mà.”
Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp, “Trước kia thằng bé có hứng thú với khoa giải phẫu thần kinh cơ, là một mầm non có triển vọng, sau đó lúc thằng bé chuyển sang khoa tim chú cũng từng hỏi nó, nó nói lúc sinh thời sức khỏe của mẹ không tốt là bởi vì cái này,” ông chỉ chỉ vào tim mình, “Thế nên nó mới chuyển sang khoa tim.”
Khê Ngôn im lặng một lát mới nói: “Cháu nghe nói hồi cấp ba anh ấy rất khổ.”
Chủ nhiệm Lý nhìn xa xăm, khuôn mặt ông có vẻ nặng nề nhưng ông vẫn cười, “Cho nên chú mới nói thằng bé này có triển vọng, trong tình huống như vậy nó còn có thể chống đỡ được, chẳng qua sau đấy chú nghe nói bệnh tình của mẹ nó nặng thêm, thằng bé vì tiền thuốc men nên đi vay tiền người khác, nợ nần rất nhiều, kết quả là mẹ nó vẫn không thể trụ nổi, sau đó viện trưởng Cố tìm thấy thằng bé, nó cũng đồng ý trở về.”
Khê Ngôn cảm giác Chủ nhiệm Lý còn có chuyện đang nghĩ ngợi nên không hề tiếp lời.
Buổi tối 7 năm trước, Cố Văn Lan và chủ nhiệm Lý ra khỏi phòng giải phẫu, hai thầy trò chạy lên tầng trệt hút thuốc, lúc ấy gió thổi rất mạnh, tàn thuốc cháy đỏ rực.
Cố Văn Lan im lặng một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Ba năm trước, mẹ em mất cũng vào một hôm gió lớn thế này, lúc bà ấy mất em chỉ còn nợ nần quấn thân.”
Chủ nhiệm Lý cũng nghe được vài chuyện về anh, lúc này không nhịn được bèn lẩm bẩm cười: “Thằng nhãi này mi rất có khí phách cơ mà? Sao nợ nần mà lại bằng lòng về nhà?”
Gió thổi không mở nổi mắt, anh nói: “Đây là di nguyện của mẹ em, em cũng hiểu bà ấy không muốn em nợ nần tiếp tục sống vất vả nữa nên mới khuyên em về nhà.” Anh nói xong, mũi ê ẩm tới khó chịu.
Chủ nhiệm Lý lắc đầu, “Bà ấy không muốn sau khi mình mất rồi thì cậu phải cô đơn một mình đấy.”
Cố Văn Lan cười cười, “Có lẽ vậy.”
Chủ nhiệm Lý nói: “Cậu nghe lời nhỉ.”
Cố Văn Lan dụi tàn thuốc vào lan can, anh siết chặt lấy điếu thuốc: “Em chưa bao giờ nghe lời bà ấy cả, nhưng mà lần cuối này em lại nghe lời bà ấy để mẹ em yên lòng, em cũng được thoải mái.”
Chủ nhiệm Lý thở ra khói, làn khói lại bị gió dập đến tan tác, ông hỏi: “Có khó chịu không?”
Cố Văn Lan nhìn ông.
“Sau khi về có khó chịu không?” Ông hỏi tiếp.
“Ít nhất là sau khi về thì không phải lo ăn lo mặc nữa.” Cố Văn Lan trốn tránh trả lời.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cho tới nay Cố Văn Lan nhắc tới mẹ mình.
Sau đấy anh giống như trở lên bất cần đời, lại giống như đứng trên cao dõi mắt xuống dưới.
Khê Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, không biết chuyện viện trưởng Cố dấn thân vào sự nghiệp từ thiện có liên quan tới Cố Văn Lan hay không.
Cố Văn Lan nói mấy năm gần đây viện trưởng Cố mới bắt đầu từ thiện, đối tượng ông trợ giúp phần lớn là học sinh nghèo khó. Cho nên cô nghĩ có lẽ viện trưởng Cố cũng có chút ít cảm xúc yêu ai yêu cả đường đi với Chu Vũ.
Chủ nhiệm Lý đi một vòng quanh bệnh viện với Khê Ngôn, lúc đến cửa bệnh viện ông nói: “Lúc trước trông nó bất cần đời chú còn sợ nó không đủ nghiêm túc với cháu, nhưng thằng bé này cũng coi như là người có tâm, chưa kể nó cũng còn là người thông minh, gặp cháu thì chỉ cần nó bằng lòng là sẽ rất dễ dàng có được hạnh phúc.”
Khê Ngôn mỉm cười nói: “Đôi khi anh ấy rất bao dung, lắm lúc lại rất cố chấp.”
Chủ nhiệm Lý hớn hở cười: “Kệ nó bao dung hay cố chấp, dùng đúng nơi là tốt.”
Khê Ngôn gật gật đầu, “Bất kể chuyện gì, chỉ cần anh ấy không tự làm khó mình là tốt rồi.”
Chủ nhiệm Lý lại nói: “Cháu cũng thế đấy, không thể nói chính xác là cháu thông minh hay ngốc nghếch được, nhưng có một câu rất đúng, đàn ông cưng chiều phụ nữ bao nhiêu thì phụ nữ sẽ yêu anh ta thêm bằng đó. Có lẽ nó cũng biết thế nên mới tìm đủ cách dỗ dành cháu.”
“Hình như vậy ạ…” Cô nghĩ ngợi, anh chưa từng làm chuyện gì khiến cô cảm động cả, nhưng lại rất biết cách dỗ cô.
“Làm nghề bác sĩ này không thể so sánh với những nhà khác được,” Chủ nhiệm Lý chắp tay sau lưng, thấm thía nói, “Quanh năm suốt tháng hai vợ chồng không ở chung được mấy ngày, thỉnh thoảng chú sẽ lại cảm thấy thật có lỗi với mợ cháu, rồi lại càng biết ơn mợ ấy đã thông cảm và ủng hộ chú.”
Khê Ngôn về thẳng nhà, cô mới vào đến khu chung cư đã lại quay ra bắt xe tới khu phố mua sắm, vào tiệm quần áo nam chọn cho anh mấy chiếc áo sơ mi và hai chiếc cà vạt, lúc cô xách túi ra, đang nghĩ ngợi xem nên mua gì tiếp thì đúng lúc gặp cô giáo Hà cùng trường.
“Sao cậu lại đi mua đồ một mình thế?” Cô giáo Hà tò mò hỏi: “Bác sĩ Cố đâu?”
“Anh ấy đang bận.”
“Đúng nhỉ, làm bác sĩ có bao giờ không bận đâu.”
Sau đấy Khê Ngôn đi dạo phố cả chiều với cô giáo Hà, buổi tối còn đi ăn với nhau rồi mới về, trước khi về nhà cô có chạy tới siêu thị mua đồ về để nấu ơn, về đến nhà thì thấy nhà đã sáng đèn, nghĩ thầm có khi anh đã về rồi.
Cô để đồ vật vào bếp, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó bèn đi vào toilet, thấy cửa đóng nhưng đèn bên trong lại sáng, cô gõ gõ chút thì cửa lập tức mở ra.
Trên người Cố Văn Lan chỉ cuộn khăn tắm, đường cong từ bả vai đến eo anh có thể nói là cân xứng xinh đẹp, anh vừa lau tóc vừa nói: “Nhà mình mà em gõ cửa làm gì?”
Khê Ngôn cố giữ bình tĩnh, cô quay về phòng khách, “Ai biết anh có mặc quần hay không.”
Anh cong môi, “Em khách sáo với anh làm gì?”
Khê Ngôn: “…”
Cô đưa mấy chiếc áo sơ mi mua hồi chiều ra cho anh, “Anh thử xem có vừa không.”
Cố Văn Lan lật qua lật lại để xem.
Cô nói: “Không thích thì đừng thử, bắt bẻ làm gì?”
Anh cười, lúc mặc vào thì nói: “ Đồ cô giáo Lý đưa thì có là thứ nhặt ở ven đường anh cũng thích.”
“Anh cũng chỉ có cái miệng này là lợi hại thôi.” Cô đi tới cài cúc áo cho anh
“Anh chỉ có cái miệng này lợi hại thôi á?” Trong câu hỏi của anh có thâm ý khác, anh bắt đầu dính sát vào người cô.
Khê Ngôn vỗ vỗ anh, “Anh đứng yên đi.”
Anh đành phải buông cô ra rồi đứng yên.
Cô cài cúc áo xong cho anh thì ngắm nghía một lát rồi nói: “Vừa người đấy.”
Anh ừ một tiếng, “Cô giáo Lý sờ người anh nhiều nên đâm ra đo được kích cỡ luôn rồi nhỉ.”
Khê Ngôn nghe thế thì một lát sau mới hiểu, cô vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh có thể ăn nói đứng đắn chút không hả?”
Anh giả vờ ngơ ngác, “Câu nào của anh không đứng đắn cơ?”
“Không thèm nói với anh nữa.”
“Nói rõ ra xem nào, câu nào của anh không đứng đắn hả?”
“…”
Sau đấy Cố Văn Lan lại tiếp tục bận.
Sau kì kiểm tra hàng tháng, Khê Ngôn tìm Chu Vũ tới hỏi về tình hình thi cử của cậu, Chu Vũ cúi mặt không biết nghĩ gì, cô thầm lo âu, nhưng vẫn an ủi cậu “Lần đầu tiên kiểm tra theo tháng mà, không sao cả, sau này cố gắng thêm là được.”
Chu Vũ lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười với cô, “Em cảm thấy mình làm bài không đến nỗi nào, nhưng mà bị mất gốc nên cần thời gian học lại.”
Khê Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, “Đừng nóng lòng, cứ từ từ thôi, cô nói rồi em rất thông minh, hãy cứ tin ở cô.”
Trong lúc rảnh rỗi, Khê Ngôn ngồi suy nghĩ một lát, hình như càng ngày Cố Văn Lan càng về muộn thì phải.
Chú ba đã từng nói sống cùng với bác sĩ là một chuyện hết sức tẻ nhạt, người ấy không thể làm rất nhiều chuyện cùng bạn như những cặp đôi bình thường khác, cái gọi là lãng mạn lại càng không nên nghĩ tới.
Khê Ngôn cũng không cần lãng mạn làm gì, cô chỉ hy vọng anh có sức khỏe mà thôi.
Mỗi khi có rảnh thì cô sẽ nghiên cứu đồ ăn dinh dưỡng, nhất là nấu canh, mỗi đêm cô sẽ nấu xong xuôi rồi để trong hộp giữ nhiệt để mấy hôm sau anh mang đến bệnh viện, hoặc là uống xong rồi mới đi.
Lại là thứ bảy, Khê Ngôn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị tài liệu nấu ăn thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, cô nhanh chóng để dao xuống, lúc nhìn thấy người ngoài cửa thì không khỏi vui sướиɠ, “Hôm nay anh về sớm vậy?”
Cố Văn Lan sửng sốt, anh cởi giày ra, “À, anh về lấy ít đồ.”
Cô ngừng cười, ngơ ngác gật đầu, “Vậy à…”
Cố Văn Lan đột nhiên đứng khựng lại, có lẽ là hơi đau lòng, anh nói: “Dạo này anh hơi bận một chút.”
Khê Ngôn lại cười, “Anh chú ý nghỉ ngơi, đừng để mình quá mệt.”
Không biết anh đang nghĩ ngợi gì, một lát sau đột nhiên nói: “Em chờ tới năm sau… Có lẽ là vậy, anh sẽ cố gắng thăng lên chức phó cao, sẽ có thêm chút thời gian dành cho em.”
Khê Ngôn không dám tạo áp lực cho anh bèn lảng sang chuyện khác, “Anh về lấy cái gì thế?”
Anh im lặng nhìn cô một lát mới nói: “Anh đi sang nơi khác một chuyến để tham gia một hội thảo y học, giờ phải về tắm rửa, lấy hai bộ quần áo rồi lại đi.”
Cô đẩy anh ra phòng khách, “Anh đi tắm đi, em dọn đồ cho anh.”
Khê Ngôn ra ban công lấy quần áo để tắm cho anh, sau đó lại vào phòng ngủ gấp một bộ áo sơ mi và quân tây rồi cất vào trong túi, nghĩ ngợi chốc lát xong lại ra phòng khách lấy thuốc đau dạ dày bỏ vào trong.
Lấy thuốc dạ dày xong, cô ngơ ngác ngồi xổm trước ngăn kéo TV.
Cố Văn Lan tắm rửa xong đi ra thì không thấy cô trong phòng ngủ bèn ra phòng khách, thấy cô đang ngồi trên sô pha ngơ ngác nhìn bể cả, ánh đèn tô điểm khiến làn da cô sáng lên.
Anh vừa lại gần thì cô đột nhiên đứng dậy, có vẻ hơi căng thẳng, “Chuyện đó… Hội thảo của các anh…”
Anh chậm rãi ừm một tiếng.
Cô nói: “Có được dẫn theo người nhà đi không?”
Cố Văn Lan không nói gì, sau đó từ từ nở nụ cười, “Là sao? Anh không hiểu lắm.”
Khê Ngôn mấp máy môi, ngập ngừng nói: “Em muốn đi với anh…”
Anh hơi hất cằm lên, cười, “Hình như không có quy định này.”
Lòng Khê Ngôn bắt đầu nặng trĩu
Anh lại nói: “Nhưng cũng không có quy định rõ ràng là không được đi theo.”
Cô liếc anh, khom lưng cầm lấy hành lí đã được sắp xếp ngăn nắp, đi qua anh rồi nói: “Vậy mình đi thôi.”
Cố Văn Lan đứng sau cô cười ra tiếng.
Tai cô nóng bừng lên, không thèm để ý đến anh.
Xe anh dừng lại trước cửa khu chung cư, Khê Ngôn mở cửa ra định ngồi ở ghế phụ mới thấy đằng sau còn có người ngồi, cô quay đầu nhìn thì người đàn ông ngồi sau cũng nhìn cô.
Khê Ngôn hơi xấu hổ, “… Chào anh.”
Người đàn ông ngơ ngẩn một hồi mới nói, “Đây là… Cô giáo Lý à?”
Khê Ngôn nhìn về phía Cố Văn Lan mới lên xe.
Cố Văn Lan nói: “Cô giáo Lý nhà anh nổi tiếng ghê nhỉ.”
Cô giáo Lý lại xấu hổ tiếp, ngại ngùng không biết nói gì, cô không nghĩ là anh đi chung với đồng nghiệp, người ta có khi còn cho rằng cô dính anh lắm… Mất mặt quá.
Cố Văn Lan nói với cô: “Người kia là bác sĩ Hướng cùng khoa anh.”
Cô giáo Lý nhanh chóng cười với người ta, “Chào anh, bác sĩ Hướng.”
Bác sĩ Hướng cười to, “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, danh tiếng của cô giáo Lý quá nổi tiếng, bác sĩ Cố thường nhắc tới cô mãi.”
Cô giáo Lý liếc người nào đó ngồi ở ghế lái xe, nhỏ giọng nói: “Ngại quá.” Sau đó nhanh chóng ngồi xuống.