Ngôi Trường Mọi Khi

7/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhóm bạn khi bước vào năm đầu cấp 3 với bao kỷ niệm vui buồn hờn giận, bao trò tinh nghịch của tuổi mới lớn. Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Hột Mít, Bảnh Trai, Răng Chuột, Mặt Mụn… những người bạn như thiên thần …
Xem Thêm

Bị Tóc Ngắn tóm được, Bảnh Trai lay hoay nghĩ cách thoát ra.

Nhưng Tóc Ngắn đâu phải là con nhỏ khờ khạo. Dễ gì nó để cho bạn bè gạt lần thứ hai.

Nhìn bộ mặt nhớn nhác của Bảnh Trai, nó cười khảy:

- Ðừng nghĩ đến chuyện đánh bài chuồn, vô ích! Bản cô nương đây không để vấp hai lần vào cùng một tảng đá đâu!

Bảnh Trai cười méo xẹo:

- Ðừng nghĩ xấu bạn bè thế chứ!

Tóc Ngắn nhún vai:

- Xấu tốt tính sau! Bây giờ bản cô nương đây muốn chắc ăn trước đã!

Nói xong, nó thò tay tóm chặc cổ tay Bảnh Trai.

- Ê, bạn làm gì thế? - Bảnh Trai giãy nảy - Bạn có biết câu “nam nữ thọ thọ bất thân” không hả?

Tóc Ngắn cười khì khì:

- Câu đó xưa rồi, “em giai”!

- Cái gì? - Bảnh Trai nhảy dựng - Bạn kêu tôi là em trai hả? Bạn có biết tôi sinh trước bạn... mấy tháng không hả?

- Bản cô nương đây không cần biết! - Tóc Ngắn nghinh mặt - Kêu như vậy thì việc nắm tay mới khỏi bị thiên hạ dị nghị, “em giai” à!

Trong khi Bảnh Trai lắc đầu ngao ngán thì tụi bạn đứng bên kia đường la ầm:

- Nè, nè, buông tay người ta ra đi! Bộ năm 2000 con gái được quyền tỏ tình trước hay sao?

Mặc bạn bè trêu chọc, Tóc Ngắn vẫn trơ trơ. Thậm chí nó còn quay mặt sang lề đường bên kia, thè lưỡi ra, nhạo lại.

Bảnh Trai cố rút tay ra:

- Bạn thả tay ra đi! Tôi hứa sẽ không bỏ bạn một mình đâu!

Câu nói vừa thốt ra, Bảnh Trai bỗng đỏ bừng mặt. Tại nó sực nhận ra câu nói của nó kỳ cục quá đó mà.

Nhưng con nhỏ Tóc Ngắn có đời nào để ý đến chuyện lắt léo đó. Nó thản nhiên:

- Nói phải giữ lời đấy nhé!

- Ừ.

Tóc Ngắn buông cổ tay Bảnh Trai ra. Nhưng liền sau đó, nó nhanh như chớp tóm lấy vạt áo đối phương.

- Gì thế? - Bảnh Trai ngạc nhiên.

Tóc Ngắn toét miệng cười:

- Dù sao thì bản cô nương đây vẫn muốn nắm đằng cán, hì hì!

Rồi nó nhún vai, ra vẻ lịch duyệt:

- Bản cô nương đọc sách xem phim thấy sách nào phim nào người ta cũng bảo chớ nên tin lời bọn con trai, nhất là những tên con trai đẹp mã!

Cái lối ăn nói ngang phè của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai dở khóc dở cười.

Biết không thể nào thoát khỏi con nhỏ ngổ ngáo này, nó tức mình quá, bèn nghĩ cách hành hạ đối phương.

Thay vì băng qua đường, nó quay mình về hướng ngã tư.

- Ði đâu thế? - Tóc Ngắn ngơ ngác.

- Ghé mua cái này chút!

Bảnh Trai đi một đoạn, lại quay lưng đi ngược trở lại.

Tóc Ngắn thắc mắc:

- Bạn mua cái gì đâu?

- Xuống dưới kia mua!

Bảnh Trai chỉ làm bộ thế thôi. Compa cần mua thì nó đã mua rồi. Nó cố tình đi xuôi đi ngược dọc vĩa hè cho nhỏ Tóc Ngắn lẽo đẽo đằng sau chơi.

Ði chừng hai vòng, Tóc Ngắn vỡ lẽ:

- Ðủ rồi nghen!

Bảnh Trai tỉnh khô:

- Chưa đủ đâu! Còn mười lăm vòng nữa!

Tụi bạn bên kia đường lại oang oang:

- Ðừng đeo đuổi Bảnh Trai nữa, tóc Ngắn ơi! Nó đã có bạn gái rồi!

Tóc Ngắn phớt lờ, tay càng nắm chặt vạt áo đối phương hơn nữa.

Nhưng nó chỉ làm tỉnh được một lúc. Tới vòng thứ năm, nó bắt đầu cảm thấy mỏi chân.

- Ðứng lại đi, “em giai”! - Tóc Ngắn nghiến răng trèo trẹo.

Bảnh Trai vẫn tiếp tục bước:

- Xưng hô kiểu đó thì đừng hòng!

Tóc Ngắn mỉm cười:

- Ðứng lại đi, Bảnh Trai!

Bảnh Trai vẫn không ngừng chân.

- Sao chưa chịu dừng?

- Vẫn chưa được! Phải xưng hô kiểu khác.

- Kiểu gì nữa?

Bảnh Trai cười:

- “Anh giai”.

- Còn lâu!

- Vậy thì đi tiếp!

Tóc Ngắn hất mái tóc ngắn:

- Hừ, đi thì đi!

Nhưng tới phiên Bảnh Trai hết muốn đi. Tại vì tới phiên nó cảm thấy mỏi chân.

Tóc Ngắn nhìn Bảnh Trai lom lom:

- Sao không đi nữa?

- Tôi chịu thua bạn rồi!

Bảnh Trai tiu nghỉu đáp và đặt chân xuống lòng đường.

Từ hôm đó, Bảnh Trai tự nhiên thấy lòng mình khang khác. Nó thấy nó lạ quá đi.

Ngồi trong lớp, nó hay liếc về phía nhỏ Tóc Ngắn.

Ngồi ở nhà, nó cũng hay nghĩ về nhỏ Tóc Ngắn.

Nó thấy con nhỏ này ngộ ghê. Học bốn năm bên trường Nhà Dài, nó chẳng thấy một đứa con gái nào giống như vậy.

Trước nay chưa có nhỏ bạn cùng lứa nào dám mở miệng gọi nó là “em giai”. Ngay những đứa lớn tuổi hơn nó như tụi Tam Cô Nương khi viết thư xin làm quen cũng chỉ kêu nó bằng tên.

Vậy mà con nhỏ Tóc Ngắn chẳng sợ trời sợ đất này cứ gọi nó bằng “em” tỉnh rụi. Ra cái điều đó là chuyện đương nhiên, chẳng cần phải bàn cải.

Nhưng Bảnh Trai không giận. Chỉ thấy là lạ.

Bảnh Trai thấy là lạ ba ngày. Tới ngày thứ tư, nó lại thấy thinh thích. Nghĩ đến cảnh nhỏ Tóc Ngắn cầm tay mình, sau đó lếch thếch đi theo mình cả buổi, nó thấy như có một làn gió êm mát thổi qua hồn.

Mỗi lần nghĩ tới cảnh này, nó hay mỉm cười một mình lắm.

Bảnh Trai biểu lộ sự thinh thích của mình bằng cách tò tò đi theo xách cặp cho nhỏ Tóc Ngắn. Chiếc cặp của nhỏ Kiếng Cận, nó trả lại cho thằng Bắp Rang.

Trưa thứ năm, chơi tiến lên, bao giờ nó cũng giành ở chung phe với Tóc Ngắn, chỉ để làm mỗi việc bốc bài lên rồi sắp xếp ngay ngắn cho con nhỏ này đánh. Y như một tay chạy việc hạng bét.

Ðã vậy, nó còn bị nhỏ Tóc Ngắn hành lên hành xuống:

- Bảnh Trai chia bài giùm mình đi!

- Khát nước quá, Bảnh Trai ơi!

Có khi nó nói trổng:

- Kiếm cái chi lót ngồi cho êm há?

Thế là thằng Bảnh Trai chạy lui chạy tới lăng xăng.

Nhỏ Tóc Ngắn chỉ thiếu chuyện kêu thằng Bảnh Trai đấm lưng nữa thôi.

Nói tóm lại, hôm trước lúc ở trên lề đường trước nhà bạn, thằng Bảnh Trai hành nhỏ Tóc Ngắn thế nào, bây giờ nó bị nhỏ Tóc Ngắn hành lại y như vậy.

Hột Mít nhún vai bình luận, tất nhiên là lúc không có đương sự:

- Bọn con trai là chúa ngốc!

- Nè, nè, - Ria Mép nhảy nhổm - không được vơ đũa cả nắm à nghen!

- Cả nắm gì! - Hột MÍt nhếch mép - Nhóc ngươi cũng vậy thôi! Tự dưng lại lẽo đẽo theo xách cặp cho nhỏ Ðuôi Ngựa.

- Cái đó là giúp bạn.

Hột Mít “hứ” một tiếng:

- Vậy sao nhóc ngươi không giúp cho bản cô nương đây!

- Hà, hà, ghen tị! Ghen tị rồi! - Bắp Rang vỗ tay reo.

- Trời đất! - Ria Mép trợn mắt - Khủng long như bà không xách cặp giùm tôi thôi, sao lại bắt tôi xách cặp giùm?

Rồi nó ngửa mặt lên trời:

- Kiểu này đúng là thiên hạ đại loạn rồi!

- Cho loạn luôn!

Hột Mít gầm lên và hùng hổ lao người tới.

Hột Mít đã nhanh, Ria Mép còn nhanh hơn. Vèo một cái, nó đã ở cách vùng nguy hiểm cả chục thước, cười hề hề:

- Muốn có người xách cặp, tốt nhất nên làm khủng long ăn cỏ! Bà cứ khoái làm khủng long ăn thịt, tên con trai nào mà dám lại gần!

Từ ngày Bảnh Trai chơi thân với Tóc Ngắn, nhỏ Kiếng Cận lại cặp kè với bạn như cũ. Hẳn nhiên là bạn rất vui. Và cũng hẳn nhiên là bạn cố không để lộ niềm vui đó ra ngoài mặt. Không ai lại khoe bộ mặt tươi hơn hớn trong khi bạn mình đang buồn. Ðó là bạn lo xa thế thôi, chứ kín đáo quan sát nhỏ Kiếng Cận mấy ngày liên tiếp, bạn thấy nó hình như chẳng buồn tí ti nào. Nó tỉnh bơ tuyên bố: - Không chơi bạn này thì chơi bạn khác! Khi nói từ “bạn khác”, tất nhiên nhỏ Kiếng Cận không hề muốn ám chỉ thằng Mặt Mụn. Cho nên ngay sau đó, thằng Mặt Mụn theo quấy rầy nhỏ Kiếng Cận suốt hai tháng trời là một tai nạn hoàn toàn ngoài ý muốn. Mọi chuyện bắt nguồn từ hai tên tiểu quỷ Ria Mép và Bắp Rang. Sau khi thắng trận bán kết giải bóng đá toàn trường, hai tên này cao hứng điện thoại khoe với thằng Mặt Mụn. Mặt Mụn cũng là một đứa mê bóng đá khủng khϊếp. Năm ngoái, nó đá chung một đội với Ria Mép và Bắp Rang. Năm nay nó là cầu thủ môn chính của khối lớp mười trường Mèo Con. Nghe Ria Mép và Bắp Rang thông báo, chiều chủ nhật nó háo hức phóng xe qua Ngôi Trường Mọi Khi, hò hét cổ vũ cho đồng đội cũ trong trận chung kết. Hôm đó, tụi Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Răng Chuột đυ.ng độ với đội bóng lớp mười hai, trông giống như cầu thủ tí hon Việt Nam đυ.ng mấy ông khổng lồ Iran, Iraq. Mỗi lần chân cẳng va nhau côm cốp, tụi Ria Mép đều ôm giò nhăn nhó. Ðội bóng có sáu người, hết hiệp một, đội lớp mười đã thay đến ba người. Ðã vậy, vào hiệp hai được năm phút, thủ môn Vòng Kiềng lại bị chấn thương khiến tụi Ria Mép lẫn đám bạn đứng ngoài xanh mặt. À quên, trừ một đứa. Ðó là nhỏ Tóc Ngắn. Thấy thằng Vòng Kiềng nằm bẹp trên sân, nó nhảy tưng tưng: - Ðể mình vào bắt thế cho! Hột Mít giật tay nó: - Ðừng có điên! Ðây là tranh giải chứ đâu phải đá chơi! Kiếng Cận lo lắng: - Kiểu này đội mình thua mất. Bạn bồn chồn ngó quanh: - Lớp mình đâu có thủ môn dự bị. Quả thật, lúc này ở trên sân, Vòng Kiềng đang gượng đứng lên đi cà nhắc về phía khung thành. Ðúng lúc đó, nhỏ Hạt Tiêu bỗng “a” lên một tiếng. Kiếng Cận, Hột Mít, Tóc Ngắn và bạn cùng ngoảnh phắt lại: - Gì thế, Hạt Tiêu? Hạt Tiêu thấp giọng: - Mình nghĩ ra cách cứu nguy rồi. Bốn cái đầu lập tức chụm sát vào cái đầu thứ năm, thì thào: - Cách gì? Cái đầu thứ năm hất về phía Mặt Mụn: - Kêu Mặt Mụn vào bắt gôn! - Ðúng rồi! Ai chứ Mặt Mụn bắt gôn thì khỏi chê! Bạn lo lắng: - Nhỡ tụi lớp mười hai biết sao? Hạt Tiêu nhún vai: - Yên tâm đi! Mới nhập học có hai tháng, tụi nó làm sao biết mặt hết học sinh lớp mình được. Bạn vẫn chưa thực yên tâm: - Nhưng còn mấy đứa lớp mình? - Tụi lớp mình càng khỏi lo! - Hạt Tiêu nháy mắt - Tụi nó ngu gì hê lên! Nói xong, Hạt Tiêu lò dò đi lại chỗ thằng Mặt Mụn, kề miệng vào tai thằng này. Trong khi đó, Hột Mít hí hửng ngoắt Ria Mép: - Ê, Ria Mép! Lại đây nói cái này cho nghe nè! Trận chung kết đó, bất chấp hàng loạt cầu thủ bị chấn thương, rốt cuộc đội lớp mười của bạn đã thủ hòa được với đội lớp mười hai trong hai hiệp chính. Và giành phần thắng trong cuộc thi sút 11 mét sau đó, ẵm cúp vàng ngon ơ. Tất nhiên, công lớn nhất thuộc về thủ môn Mặt Mụn, người đã giữ nguyên vẹn mành lưới từ khi được tung vào sân và sau đó xuất xắc ngăn chặn được hai cú sút 11 mét của đối phương trong loạt đá luân lưu. Ðúng như Hạt Tiêu dự đoán, khán giả lớp mười thoạt đầu rất đổi kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh chàng thủ môn lạ hoắc lạ huơ này, nhưng sau khi được Hạt Tiêu, Hột Mít rỉ tai, tụi nó khoái chí bụm miệng cười hí hí. Và cũng đúng như Hạt Tiêu dự đoán, tụi lớp mười hai, cả cầu thủ lẫn khán giả, không ai phát hiện ra sự gian lận này, nhất là sau khi giúp các đồng đội cũ giành chiến thắng Mặt Mụn vội vàng vứt trả lại chiếc áo thủ môn rồi lật đật phóc lên xe chạy mất. Chỉ đến khi Ngôi Trường Mọi Khi thành lập đội tuyển để đi tranh giải với các trường khác thì câu chuyện mới vỡ lở. Bí thư Ðoàn trường Mắt Nai đi với tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai xuống lớp mười tìm gặp bí thư chi đoàn Hạt Tiêu: - Thủ môn lớp em đâu? Hạt Tiêu giật đánh thót: - Có chuyện gì vậy, chị? - Mời bạn ấy vào đội tuyển nhà trường. Hạt Tiêu cố giữ vẻ thản nhiên, đưa tay ngoắt thủ môn chính thức của lớp: - Vòng Kiềng ơi! Thằng Vòng Kiềng bước lại, ngơ ngác nhìn các nhân vật quan trọng. Nhưng nó chưa kịp mở miệng hỏi, tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai đã lắc đầu: - Không phải bạn này. Hạt Tiêu gãi đầu, bụng kêu khổ thầm: - Chứ bạn nào nữa? - Anh chàng thủ môn dự bị ấy. Dĩ nhiên ngay từ đầu, Hạt Tiêu biết thừa nhân vật đang bị lùng sục là Mặt Mụn. Nhưng biết lấy đâu ra thằng Mặt Mụn để “giao nộp” bây giờ. Nó nhíu mày, tìm kế hoãn binh: - À, bạn ấy hở? Bạn ấy hôm nay nghỉ học. Trong trường hợp này, hoãn binh không phải là một kế hay. Vì ngay ngày hôm sau, hai nhân vật đáng sợ kia nhanh chóng quay lại: - Bạn ấy đâu? - Dạ, vẫn chưa đi học lại ạ. Ngày hôm sau nữa vẫn vậy: - Bạn ấy đi học lại chưa? - Dạ chưa. À quên, lần này kịch bản có khác một chút. Thêm một đoạn mới: - Sao bạn ấy nghỉ lâu thế? - Dạ. - Bạn ấy ốm hở? Hạt Tiêu mừng rơn: - Dạ, ốm nặng lắm ạ. Nhưng chị Mắt Nai không để nó mừng quá ba giây: - Nhà bạn ấy ở đâu, tụi chị sẽ đi thăm? Hạt Tiêu toát mồ hôi trán, không ngờ câu chuyện lại xoay ra như thế. Nó có cảm giác mọi sự mỗi lúc mỗi tuột khỏi tầm kiểm soát. - Ốm nặng là nói hôm trước cơ! - Hạt Tiêu ấp úng - Hôm nay bạn ấy sắp khỏi rồi. - Em nói thật không đấy? - Bí thư Ðoàn trường nhìn chăm chăm vào mặt bí thư Ðoàn lớp, giọng bắt đầu ngờ vực - Thế bao giờ tụi chị mới gặp bạn ấy được? - Sáng mai. Biết không thể lùi được nữa, Hạt Tiêu buột miệng hứa đại. Khi hứa như vậy, thực tình nó muốn khóc quá.

Thêm Bình Luận