Chương 7: Bài kiểm tra mới (Phần 3)

Chu Nguyệt Thiền đi về lớp học, tiết tiếp theo sẽ là tiết tự học. Mặc dù tiết tự học trong ngày thường thì cả lớp đều sẽ nói chuyện riêng hoặc chơi game, nhưng vì gần sắp đến ngày kiểm tra nên mọi người đều tập trung ôn bài, học bài.

Chu Nguyệt Thiền thấy Lại Như Hoa đang nằm úp mặt xuống bàn, cô vỗ vai Lại Như Hoa: "Như Hoa, tôi có chuyện muốn hỏi."

Lại Như Hoa ngáp một cái thật to, cô vươn vai, giọng cô chứa đầy sự lười biếng: "Có chuyện gì?"

"Cậu biết Trần Nham Lương học lớp nào không?" Chu Nguyệt Thiền hỏi.

Chu Nguyệt Thiền dự định sẽ đi giao dịch với Trần Nham Lương, nếu như cuộc giao dịch thành công thì lớp C có thể sẽ thoát khỏi kiếp nạn bị đuổi học.

"Là đàn anh năm hai đúng không? Đó là lãnh đạo của lớp 2-B đấy, rất nổi tiếng nha, vị trí lớp của anh ta nằm ở phía đông của trường." Lại Như Hoa nằm dài trên bàn nói.

Lại Như Hoa là một tình báo rất lợi hại, hầu như mọi thứ trong trường này cô ấy đều biết và có quan hệ rất rộng. Thấy Lại Như Hoa mệt mỏi nằm ngủ, Chu Nguyệt Thiền cũng không nói gì nữa mà ngồi về vị trí của mình.

Khu vực học tập của năm hai cách năm nhất một cái sân vận động, năm ba thì nằm ở phía sau khu năm hai. Tất cả học sinh đều có thể qua lại các khu với nhau nhưng chỉ được phép di chuyển ngoài giờ học.

Trần Nham Lương là người bán đề kiểm tra cho Đồ Phỉ Thuý, xem xét nét mặt của cô ấy thì rõ ràng cô ấy không hề nói dối, sự đố kỵ của cô ấy đã giúp cho Chu Nguyệt Thiền biết được người bán đề kiểm tra.

Nếu là như vậy thì, anh chị khóa trên cũng đã đối mặt với những kỳ kiểm tra giống với năm nhất sao?

Chu Nguyệt Thiền đang ngồi suy ngẫm, La Phi từ đâu bước đến nói: "Lúc nãy cậu gọi điện cho tôi nói linh tinh gì vậy?"

Chu Nguyệt Thiền nhớ lại lúc nãy, thật ra là cô viện cớ để kết thúc cuộc trò chuyện với Đồ Phỉ Thúy, nếu như gọi cho Lý Thế Duy thật sự thì cậu ta sẽ hỏi rất nhiều, cho nên cô chọn gọi điện cho La Phi, một nam sinh ít để ý đến chuyện của người khác.

"Gọi nhầm số." Chu Nguyệt Thiền nói.

Đúng như Chu Nguyệt Thiền suy đoán, La Phi không có nghi ngờ gì, cậu ta làm như đã quên đi những lời vừa rồi, cậu nói: "Cậu xem cái này đi."

Chu Nguyệt Thiền thấy La Phi để trên bàn học của mình một xấp bài tập toán mà hai hôm trước Lâm Tất Minh đã làm và cho La Phi chấm điểm, cậu ta nói: "Đây là kết quả làm bài của Lâm Tất Minh, chỉ có 45/100 điểm. Tất cả các đề đều chỉ được 40 đến 55 điểm, cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả của lớp, chưa kể có thêm năm sáu người cũng chưa đạt được mức trên trung bình đặc biệt là những môn khoa học tự nhiên."

"Nhưng chỉ mới ôn có hai ngày thôi mà với cả những bài này thuộc dạng nâng cao có cả chương trình của năm hai, quá sức với Lâm Tất Minh rồi." Chu Nguyệt Thiền nhìn vào bài làm của Lâm Tất Minh lên tiếng.

"Đừng có mà chiều cậu ta quá, tôi nghĩ chúng ta phải dùng biện pháp mạnh hơn." La Phi nói.

"Cậu nghiêm khắc quá!" Chu Nguyệt Thiền không mấy tán thành với ý kiến của La Phi.

La Phi gom lại đống bài làm của Lâm Tất Minh đi đến chỗ của Lý Thế Duy và Phương Nhã Vy bàn kế hoạch giúp đỡ Lâm Tất Minh và những người khác.

Thông tin về vụ việc mua bán đề kiểm tra thì cả lớp C vẫn chưa ai biết, có lẽ là do Đồ Phỉ Thuý đã dùng tiền lên người của đàn anh năm hai với điều kiện đưa ra là không được làm lộ đề kiểm tra cho lớp 1-C, rõ ràng là cô ta muốn lớp 1-C rơi vào khu vực bị đuổi học. Không, ý đồ của cô ta là để cho Chu Nguyệt Thiền bị thôi học vì đã thu hút sự chú ý của Trương Nhất Nam.

Mấy ngày này trời mưa tầm tã, sấm sét đùng đùng vang khắp bầu trời, dự báo thời tiết nói cả tuần này sẽ có một cơn bão lớn đi ngang.

Tan học, Chu Nguyệt Thiền nhìn thấy La Phi kéo Lâm Tất Minh đi ra khỏi lớp ngay khi vừa nghe thấy tiếng chuông.

"Cậu phải đi học thêm." La Phi lạnh lùng nhìn Lâm Tất Minh.

"Mưa rồi đó, cậu không thấy hả? Ngày mai hẳn học bù đi." Lâm Tất Mình không cam tâm nói.

Lâm Tất Minh vô ý chạm vào ánh mắt chứa đầy sát khí của La Phi, Lâm Tất Minh đột nhiên bắt đầu cảm thấy e sợ, run run đôi mắt nhìn Chu Nguyệt Thiền, cô bắt đầu thấy tội nghiệp cho Lâm Tất Minh.

"Cầu cứu cũng vô ích." La Phi kéo mạnh Lâm Tất Minh đi ra khỏi lớp, Lâm Tất Minh bắt đầu phản kháng. Cả hai làm ồn cả hành lang.

Lý Thế Duy thì đi cùng với nhóm của Phương Nhã Vy, bây giờ chỉ còn có một mình Chu Nguyệt Thiền.

Chu Nguyệt Thiền đứng trước sảnh trường, cô nhìn dòng học sinh cầm cây dù đi vào trong cơn mưa.

Chu Nguyệt Thiền không định đi thẳng về ký túc xá mà cô đi vòng qua sân vận động bước vào khu vực học tập của năm hai. Chu Nguyệt Thiền không biết mặt mũi của Trần Nham Lương như thế nào, cô muốn xem xét những học sinh xung quanh để hỏi thăm tin tức của anh ta.

Ở phía xa, trước cửa một lớp học, có một nhóm nam sinh đang chèn ép một nam sinh dựa vào tường.

Chu Nguyệt Thiền giả vờ đi ngang qua để nghe ngóng, cô nghe được cuộc trò chuyện của nhóm nam sinh đó.

"Mày dám đi chung với Bạch Thố Thố hả?"

"Thố Thố là người yêu của tao đó, mày dám đυ.ng vào người của em ấy hả?"

Sau đó, có một nam sinh với thân hình to lớn dùng nắm đấm đánh vào bụng của nam sinh đang bị chèn ép. Nam sinh đáng thương nằm lăn ra đất, Chu Nguyệt Thiền nhìn thấy anh ta đang ôm lấy bụng mình và chảy nước mắt, cắn răng nhịn đau.

Những nam sinh kia thấy thế liền vừa ý bỏ đi, để mặc cho nam sinh đó nằm trên đất.

"Anh có sao không?" Chu Nguyệt Thiền đưa tay ra.

"Tôi không sao." Nam sinh đứng dậy nói.

Khi nhìn rõ mặt của Chu Nguyệt Thiền, nam sinh mới hốt hoảng: "Học sinh năm nhất sao lại ở đây?"

"Em tên là Chu Nguyệt Thiền, lớp 1-C, anh bị thương có cần đến phòng y tế không?" Chu Nguyệt Thiền ân cần hỏi.

"Tôi không sao khụ...khụ..." Nam sinh ôm bụng ho sặc sụa.

Hôm nay, anh ta chẳng có ăn được trọn vẹn bữa cơm, bây giờ lại bị thương phần bụng nên không còn sức để đứng vững nữa. Cũng trách vì bản thân quá nhu nhược, anh ta đã bị bắt nạt hai năm nay rồi.

Chu Nguyệt Thiền khó chịu đỡ lấy nam sinh đứng dậy: "Phòng y tế ở đâu?"

"Tôi đã nói là..." Nam sinh phản kháng.

"Đừng để em phải nói lại lần thứ hai." Giọng nói lạnh lùng như băng của Chu Nguyệt Thiền làm cho nam sinh bừng tỉnh.

Nam sinh đành phải chỉ đường cho Chu Nguyệt Thiền đi đến phòng y tế. Bác sĩ giờ này còn làm việc nên phòng y tế vẫn còn sáng đèn như bình thường, Chu Nguyệt Thiền mở cửa:

"Xin lỗi đã làm phiền, bác sĩ ơi có người bị thương."

"Á!"

Một người phụ nữ mặc áo blouse màu trắng dài qua đầu gối, cô ấy bất cẩn té xuống đất, xấp giấy tờ bay lên không trung rơi vãi xuống đất.

"Ôi trời ơi!" Người phụ nữ đeo kính nằm ở trong đống giấy tờ.

"Xin lỗi, có nam sinh bị thương ạ." Chu Nguyệt Thiền đỡ nam sinh đứng trước cửa phòng y tế.

Người phụ nữ đeo thẻ tên được cài trên túi áo, Chu Nguyệt Thiền nhìn thấy tên là Lệ Linh Hoa, trông cô ấy hình như chỉ mới hai mươi tuổi.

Lệ Linh Hoa đứng dậy phủi người, cô giẫm đạp lên trên những tờ giấy nói: "A, em hãy dìu em ấy vào nằm trên giường đi, em ấy bị gì vậy?"

Chu Nguyệt Thiền nghe lời dìu nam sinh nằm xuống giường và thuật lại sự việc lúc nãy.

Lệ Linh Hoa vạch áo sơ mi nam sinh ra xem, một vùng bụng bị ửng đỏ, bụng không được ăn no nên đã xẹp xuống thấy rõ một khung xương, cô nói: "Em ấy đã đói bụng mà còn bị thương nữa, cô sẽ bôi thuốc giảm đau nhưng em ấy phải ăn no rồi mới uống thuốc được. Em đợi cô một chút nhé!"

Lệ Linh Hoa đứng bật dậy định đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho nam sinh thì lại bị vấp té bởi giấy tờ ở dưới chân: "Ui da, đau quá!"

"Hay là em dọn dẹp lại cho." Chu Nguyệt Thiền nói.

"Ừ, cảm ơn em nha. Dọn xong rồi để trên bàn cho cô." Nói xong, Lệ Linh Hoa đi ra khỏi phòng y tế.

Những cô sinh viên trẻ đi làm đều năng động và nhiệt tình đến như vậy sao? Cho nên bây giờ xã hội đều cần tuyển những nhân viên trẻ như thế. Chu Nguyệt Thiền nhìn nam sinh mệt mỏi nằm im trên giường, cô thấy tội nghiệp nam sinh, khi nhìn thấy anh ta, cô lại nhớ lại hình ảnh của Đỗ Ngọc Thi khi bị Tô Tiểu Yến và Cúc Hân Nghiên bắt nạt, chính vì vậy mà cô đã giúp đỡ anh ta sao?

Thu hồi những dòng suy nghĩ lại, Chu Nguyệt Thiền cúi xuống nhặt những tờ giấy lên, khi nhặt lên được một nửa, ánh mắt cô rơi xuống một tờ giấy khám sức khoẻ của năm nay. Một hình ảnh hiện lên trong tròng mắt đen lấy của Chu Nguyệt Thiền, có dòng họ tên là Trần Nham Lương. Tò mò, Chu Nguyệt Thiền mở ra mặt sau để xem xét.

Cánh cửa phòng y tế một lần nữa mở ra, Lệ Linh Hoa quay lại với trên tay có một đống đồ ăn, đa số là bánh mì và mấy chai nước khoáng. Nhìn thấy sàn nhà sạch sẽ, Lệ Linh Hoa cười tươi: "Cảm ơn em nhé, cô có mua nhiều đồ lắm thích gì thì cứ lấy."

Nam sinh đang nằm trên giường nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra. Lệ Linh Hoa dịu dàng đỡ nam sinh dậy rồi đưa đồ ăn cho cậu: "Em tên gì? Lớp mấy?"

"Em tên là Tạ Đạt, lớp 2-B ạ." Tạ Đạt nói, anh ta nhìn sang Chu Nguyệt Thiền: "Cảm ơn em năm nhất."

"Không có gì, anh có thể gọi em là Chu Nguyệt Thiền." Chu Nguyệt Thiền nói.

Trời đã tối dần, Chu Nguyệt Thiền nghe thấy Lệ Linh Hoa nói thân thể của Tạ Đạt đã ổn định, có thể đi về nhà. Chu Nguyệt Thiền cũng biết Tạ Đạt ở ký túc xá của năm hai cách khu ký túc xá năm nhất khá gần.

"Anh có thể mời em đi ăn một bữa không? Xem như là trả ơn." Tạ Đạt móc điện thoại ra xin liên hệ.

Chu Nguyệt Thiền đưa cho Tạ Đạt số điện thoại của mình.

Sáng ngày thứ sáu, lớp học vẫn đông đúc như thường ngày, trời cũng đã tạnh mưa, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng học.

"Ngày mai tiếp tục đi ôn bài." La Phi nhìn Lâm Tất Minh nói.

Lâm Tất Minh bị La Phi dày vò mấy ngày liền, bây giờ cậu đã mệt đến mức không còn nghe thấy gì nữa, giọng nói của La Phi như tiếng vo ve của lũ ong thợ bay quanh tai cậu.

"Cuối tuần này tôi có hẹn rồi nên sẽ không đi được." Chu Nguyệt Thiền nói.

La Phi gật đầu, dù sao thì cậu cũng bận dạy kèm cho Lâm Tất Minh rồi.

Chủ nhật, Chu Nguyệt Thiền đi đến chỗ hẹn với Tạ Đạt, cô thấy anh mặc đồ rất lịch sự, cả hai đi đến một quán ăn.

Hai người đều thuộc dạng hướng nội nên chỉ tập trung dùng bữa, Tạ Đạt cũng không nói gì cả cho đến khi Chu Nguyệt Thiền lên tiếng: "Anh có biết Trần Nham Lương không?"

Nghe thấy tên của Trần Nham Lương, Tạ Đạt đột nhiên hoảng sợ, chiếc nĩa rơi xuống, giọng nói run run: "Em tìm Trần Nham Lương có việc gì?"

"Em có chuyện quan trọng muốn tìm anh ta." Chu Nguyệt Thiền uống nước cam nói.

"Tốt nhất em nên tránh xa cậu ta ra." Tạ Đạt cúi đầu nói.

Quả nhiên, Tạ Đạt chính là đối tượng dễ bắt nạt trong lớp, có lẽ anh ấy rất sợ Trần Nham Lương, Chu Nguyệt Thiền không biết an ủi người khác như thế nào nhưng cô không thể để thông tin quan trọng bị vụt mất.

"Lớp em cũng có một nữ sinh bị bắt nạt." Chu Nguyệt Thiền nói.

Tạ Đạt nghe vậy, anh ngước đầu lên nhìn vào đôi mắt bình thản khó hiểu của Chu Nguyệt Thiền, không đợi anh nói chuyện, cô nói tiếp: "Cậu ấy đã trở nên mạnh mẽ và khiến cho người bắt nạt cậu ta bị đuổi học. Em nghĩ anh cũng có thể giống với cậu ấy."

Mạnh mẽ sao? Tạ Đạt nhiều lần cũng trở nên mạnh mẽ nhưng kết quả thì sao? Cũng thất bại như thường mà còn bị bắt nạt nhiều hơn trước nữa.

"Học trưởng thử một lần nữa mạnh mẽ lên thử xem, em tin anh có thể lật đổ được người bắt nạt anh." Chu Nguyệt Thiền nói với giọng tràn đầy sự tự tin.

"Anh sẽ cố..." Tạ Đạt nói nhỏ.

Cuối cùng thì Tạ Đạt cũng kể cho Chu Nguyệt Thiền nghe về tình hình lớp 2-B, Trần Nham Lương được mọi người tôn kính vì đã giúp cho cả lớp vượt qua bài kiểm tra đầu năm, Trần Nham Lương đột nhiên đưa cho cả lớp một xấp đề kiểm tra và giúp cả lớp thoát khỏi nguy cơ bị đuổi học, cho nên mọi người đều biết ơn cậu ta. Bây giờ Trần Nham Lương là lãnh đạo của lớp 2-B.

"Vậy là năm ngoái các anh đều có tham gia những bài kiểm tra giống với năm nhất?" Chu Nguyệt Thiền thắc mắc hỏi.

"Chắc là trùng hợp thôi." Tạ Đạt nói.

"Thế anh có đề kiểm tra viết của năm ngoái không? Có thể cho em xem được không?" Chu Nguyệt Thiền hỏi.

Tạ Đạt gật đầu nói: "Được thôi, mà em cần đề kiểm tra năm ngoái của tụi anh làm gì?"

"Lớp em có bài kiểm tra thi viết trong tháng 10 này, cho nên em cần xem đề kiểm tra năm ngoái làm tham khảo." Chu Nguyệt Thiền nói thẳng.

"Được thôi, anh sẽ gửi bộ đề kiểm tra năm ngoái cho em." Tạ Đạt nói.