Chương 2

Tôi đỏ mặt.

Chu Đống đẩy kính, tròng kính lóe lên tinh quang: "Thiếu gia, quyền quyết định lão gia đã toàn quyền trao cho tôi."

"Đây chính là gia sư mới nhậm chức của cậu, Lâm Đường tiểu thư."

"Xin đừng bắt nạt Lâm tiểu thư, tiếp nhận học bổ túc cho thật tốt. Nếu không lão gia sẽ cắt đứt chi phí sinh hoạt của cậu, thu đi tất cả quần áo và giày thể thao của cậu."

Chu Hàn Tinh dừng một chút, biểu tình có chút khó chịu.

Dừng hai giây, lại cười lạnh nói: "Vậy xem cô ta có bản lĩnh này hay không."

Nói xong, nghênh ngang rời đi.

Chu Đống bất đắc dĩ cười cười: "Thời kỳ phản nghịch, khó dạy."

"Xin lỗi, Lâm tiểu thư, xin đừng để ý. Thiếu gia nhà chúng ta cũng không có tâm tư xấu xa, chính là thích cố ý nói lời làm gia sư tức giận bỏ đi."

"Haiz, cậu ấy đã làm mười bảy gia sư tức giận bỏ đi, thật sự là đau đầu."

Nghe Chu Đống nói còn không chỉ như thế, thiếu gia nhà ông ấy phản nghịch đến mức thi đại học thi ra một điểm mà con người không thi được, Chu Đống hoài nghi cậu ta cố ý.

Cha cậu ta nổi trận lôi đình bảo cậu ta năm sau thi lại, gia sư mời từng người từng người một, nói cái gì mà phải dạy cậu ta được 985.

Tôi nghe được rất khϊếp sợ.

Thằng nhóc này lại dám phản nghịch đến trình độ này? Thật sự là khó giải quyết.

Trực giác lại nói cho tôi biết, có lẽ còn có ẩn tình khác.

"Lâm tiểu thư, nếu bây giờ cô đổi ý, hợp đồng cũng có thể bị hủy."

Hủy?

Vậy cũng không thể hủy được, dù sao lương cũng thật sự quá nhiều.

Không phải là giáo dục thanh thiếu niên nổi loạn thôi sao, tôi có thể!

Tôi khôi phục bình tĩnh: "Chu quản gia không sao đâu, chút khó khăn này không làm tôi tức giận bỏ đi được đâu."

Chu Đống sửng sốt, nhếch môi nở nụ cười: "Vậy thì nhờ Lâm tiểu thư, tuyệt đói đừng từ bỏ!"

?

Lời này, sao lại nghe có chút không đúng đây?

Tôi có cảm giác như dê vào miệng hổ, giống như phía sau còn có cái gì đang chờ.

Cứ như vậy, Chu Đống giao thiếu gia vừa tròn 18 tuổi của nhà ông ấy cho tôi.

"Phòng thiếu gia ở vị trí đầu trên trên tầng ba, nếu có vấn đề, xin vui lòng liên hệ với tôi." Ông ấy hơi cúi đầu, đi xuống xử lý sự tình.

Tôi đeo cặp xách đi lên tầng.

Còn chưa bước lên cầu thang, đột nhiên nghe thấy tiếng hì hục hì hục.

Một con chó lớn màu đen uy phong lẫm lẫm đang thè lưỡi, hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cắn cô ta!"

Tôi nghe thấy tiếng cười xấu xa của Chu Hàn Tinh kia, hét lên một tiếng không tốt.

Ngay sau đó, con chó lớn kia lao về phía tôi.

Tôi oa một tiếng, vung chân bắt đầu chạy.

Đi qua phòng khách, bãi cỏ, đài phun nước...

Cuối cùng tôi đã bị đánh gục trên bãi cỏ một cách bi thảm.

"Hô hô hô ——" Nó ngược lại không cắn, chỉ là bắt đầu liều mạng liếʍ tôi.

Lưỡi lớn bật chế độ lốc xoáy, dính hết nước bọt vào mặt tôi.

A a a, cứu mạng!

Tôi bị liếʍ vặn vẹo trên mặt đất, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

"Này, chị gái."

Giương mắt lên, nhìn thấy Chu Hàn Tinh ngồi xổm bên cạnh tôi, dùng tay chống cằm cười.

Vừa nhìn, liền không có ý tốt.

"Sợ đi? Hiện tại đi, còn kịp đấy."

Cái thằng nhóc khốn nạn này, chiêu số thật đúng là nhiều.

Trong nháy mắt, liền khơi dậy du͙© vọиɠ thắng bại của tôi.