Tuyên Quân nói: "Anh anh anh, anh...."
"Cưng à, đừng gấp," Dụ Thu uể oải lên tiếng, giọng điệu gợi cảm khó tả, thò tay móc lấy cằm cậu, mặt mày tràn ngập ý cười, "Tết âm mới về, còn hai tháng hơn lận."
"Em, em không gấp!" Tuyên Quân nói, "Anh đừng nói chuyện, em lau cho anh."
Dụ Thu lại nhắm mắt lại, Tuyên Quân bèn tiếp tục lau mặt cho anh, từ khoé mắt đến cánh mũi, dịu dàng thoa bờ môi, mang theo chút sắc thái không rõ ràng.
Trong đầu cậu chợt loé lên một hình ảnh.
Dụ Thu cụp mắt, nước mắt trong suốt dạo chơi trên da thịt, dừng lại trên khoé môi, xước qua xương quai xanh, cho đến khi biến mất tại nơi không nhìn thấy.
Khăn mặt lướt qua cằm, lau trên cần cổ, cổ của Dụ Thu rất thanh tú, Tuyên Quân nhớ lần đầu tiên khi gặp anh, Dụ Thu đứng trong mưa, bị xối ướt sạch nhưng vẫn ngẩng đầu, kiêu hãnh hệt như một chú thiên nga.
Lúc này anh đang mặc sweater mỏng màu kem, cổ áo len không cao, có thể lờ mờ thấy được xương quai xanh.
Mảnh khảnh và xinh đẹp.
Khăn của Tuyên Quân từ từ trượt xuống.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, cậu ngước mắt lên đúng lúc đối diện với ánh mắt như cười như không của Dụ Thu, Dụ Thu nói: "Ở đây cũng muốn lau?"
"Không được ạ?" Tuyên Quân hôn khoé môi cúa anh, "Em gọi nó là kiểm tra, xem ở đây có bị nước mắt làm bẩn hay không."
Dụ Thu dừng lại, chậm rãi buông cậu ra.
Tuyên Quân móc áo len của anh kéo xuống dưới, để lộ bả vai mượt mà, xương quai xanh hiện rõ ra, Tuyên Quân nhìn thấy dưới xương quai xanh có một nốt ruồi.
Cậu thành kính hôn lên nốt ruồi ấy, đầu lưỡi chạm nhẹ vào, Dụ Thu run người, cảm giác ẩm ướt khiến anh có hơi xấu hổ, anh nhìn Tuyên Quân, Tuyên Quân cong môi, nói: "Em đánh dấu ở đây, anh đã là người của em rồi, vĩnh viễn không thể chạy theo người khác nữa."
"Anh chỉ có thể là của em."
Câu này giống như ném một ngọn lửa vào trong đống lửa hừng hực, du͙© vọиɠ phất cờ hò reo, Dụ Thu quân tan lính bại, khuất phục trong công chiếm của Tuyên Quân.
Anh vòng tay ôm lấy Tuyên, hôn lên.
Tay Tuyên Quân chậm rãi du tẩu, kéo quần anh xuống, Dụ Thu duỗi tay tắt đèn ngủ.
Tuyên Quân hôn anh, hôn cần cổ, hôn nốt ruồi dưới xương quai xanh, hôn l*иg ngực, cuối cùng vùi vào giữa hai chân anh, Dụ Thu bị tìиɧ ɖu͙© to lớn làm cho mê man đầu óc, mơ màng tìm được một chút lý trí, nói: "Đừng.... Bẩn...."
Nhưng nhanh thôi anh đã không nói được nữa.
Tay anh không kìm được mà giữ tóc Tuyên Quân, cúi đầu xuống, anh nhìn thấy ánh trăng rắc lên tay anh và sợi tóc, môi Tuyên Quân ngậm của anh, bờ môi đỏ thẫm -- mê loạn nhất, cũng là hình ảnh thần thánh nhất trên thế gian này.
Sau đó phát hiện, mặc dù Tuyên Quân tỏ ra giống như một tay sành sõi, nhưng khi làm thật, vẫn có chút hồi hộp.
"Là, là ở đây sao?" Tuyên Quân lưỡng lự giây lát, "Ở... Ở đây nhỏ quá... Anh chắc chắn chứ?"
Dụ Thu bất đắc dĩ: "Là ở đây."
Vào thời khắc quan trọng này, minh tinh đang hot - sao nam lưu lượng, thiên sứ thuần khiết trong mắt fans nhỏ giọng nói bên tai của Dụ Thu: "Em cảm thấy em không vào được."
"......"
Tuyên Quân bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Sao anh biết ở đây vào được?"
Dụ Thu hết nhịn tiếp được nữa, trở mình hôn qua, lấp kín miệng của cậu, dùng hành động nói cho cậu biết, cái gì gọi là "ngồi lên, tự mình động."
Một đêm trôi qua.
Dụ Thu dậy rồi mới nhớ mình chưa chỉnh âm thanh xong.
Sắc đẹp làm lỡ việc.
Tuyên Quân thức dậy sớm, bấy giờ đang thật thà ngồi trên giường, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng mặc kệ, một lòng một dạ tẩy rửa phía sau cho anh.
"......"
Tuyên Quân: "Anh đừng động đậy, em lấy ra cho anh, bên trong đều là...."
Tối qua hai người làm loạn mãi, lần đầu lội xuống nước liền cả đêm không ngừng, Dụ Thu luôn cảm thấy Tuyên Quân giống với cún con, bây giờ mới hậu tri hậu giác, Tuyên Quân là poodle.
Anh đau mỏi cả người, lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ quả là không thoải mái, nhưng tâm trạng thấy rất vui, rồi Dụ Thu lại nghĩ -- Có ai bị cᏂị©Ꮒ mà thoải mái được chứ?
Đương nhiên, về sau cũng "tự vả" rồi.