"Con...." Dụ Thu hắng giọng, nói, "Con ở miền Bắc...."
"Ngày mai mẹ thu dọn rồi ngồi xe tới tìm con ha," má Dụ nói, Dụ Thu nghĩ, dường như giọng của bà già đi rất nhiều, rõ ràng, chỉ mới qua bốn năm.
"Thằng nhóc nhà con," má Dụ nói, "Thật không khiến người ta bớt lo. Trước đây con đã vậy, còn bây giờ, mẹ và ba con cũng không xem tin tức gì, nếu không phải anh Lý sát vách nói với mẹ, nói không chừng con sẽ giấu diếm mẹ rất lâu!"
"Không cần đâu, mẹ...." Dụ Thu nói, "Mẹ đừng tới, "Chốc nữa con giải quyết xong, con --"
"Con về nhà."
"Mẹ không yên tâm!" Má Dụ thở dài thườn thượt, "Con nói cho mẹ nghe, rốt cuộc con có đạo hay không?"
"Không đạo," Dụ Thu thấp giọng lặp lại lần nữa, "Con không có."
"Tôi đã nói mà!" Má Dụ ngoảnh đầu lại, "Ba nó! Ông nghe thấy chưa! Ông đừng nghe lén nữa! Con chúng mình nói nó không đạo, tôi nói mà, con mình biết tuốt, đạo người ta làm gì -- Con trai, có câu này của con, tim mẹ đặt xuống được rồi!"
Hai người trò chuyện rất lâu, giữa chừng Dụ Thu nói muốn nói chuyện với ba anh, nhưng ba Dụ cứ không muốn qua đây, má Dụ nói ông ngượng.
"Năm đó ba con đuổi con ra ngoài, ổng đã hối hận từ lâu rồi!" Má Dụ nhỏ giọng nói, "Nhưng ổng ngại mặt mũi."
Bốn năm không gặp, má Dụ kể hết những thay đổi xảy ra bên cạnh mình giống như đếm kĩ châu báu, Dụ Thu nghĩ, hồi trước anh rất ngán nghe cái này, cảm thấy mẹ anh chưa thấy qua cảnh đời, mẹ anh quá dông dài.
Nhưng mà giờ đây chỉ hận không thể khắc ghi mỗi một chữ vào trong đầu, đem chuyện bỏ nhà năm đó đi vắt nước.
Dụ Thu nhìn màn đêm đen đặc bên ngoài, khẽ nói.
"Mẹ, con nhớ hai người rồi, con muốn về nhà."
Người thiếu niên cho rằng chỉ cần một bầu nhiệt huyết là có thể xông ra thế giới, lời khuyên thật lòng không nghe lọt, lời khó nghe cũng phớt lờ, thế nào cũng phải vấp ngã cho đầy thương tích, cả người đẫm máu tươi và sẹo mới chịu tin, trên sách giáo khoa tiểu học viết -- "nhà là bến cảng" là lời nói thực.
"Được, được," má Dụ nói, "Tết này con về đi! Mẹ bảo ba con nấu nhiều món cho con!"
Cúp điện thoại, Dụ Thu hít sâu một hơi, giống như chầm chậm trút ra những ứ đọng trong lòng, Tuyên Quân gõ cửa, đi vào, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh thì cau mày, kéo tay Dụ Thu nói: "Đi, rửa mặt nào."
Dụ Thu mệt lả người, anh không muốn động đậy, khẽ nói: "Anh không muốn đi."
Tuyên Quân nhìn chằm chằm anh một chốc, xoay người bỏ đi, không lâu sau lại quay lại, trong tay cầm một cái khăn mặt trắng và cái chậu con, "Anh nằm lên giường đi."
Dụ Thu nằm xong, lẳng lặng nhìn cậu.
Hầu kết Tuyên Quân trượt lên.
Điệu bộ.....mặc người xâu xé này của Dụ Thu thật sự rất dễ khiến cậu hiểu lầm.
Tuyên Quân ngâm khăn trong nước ấm, vắt khô nước, nửa quỳ một chân lên giường, cúi người xuống, cẩn thận chùi hai má cho anh.
Trên mặt Dụ Thu đều là vệt nước mắt, anh nhắm mắt, màu đỏ ở đuôi mắt tựa như phẩm son tốt nhất, Tuyên Quân cảm thấy mình có bệnh, dù như vậy cũng thấy Dụ Thu vô cùng đẹp.
Da Dụ Thu đẹp lắm, động tác của Tuyên Quân rất nhẹ chỉ lo làm Dụ Thu đau.
Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng cười bên tai.
"Em thế này là đang lau đồ cổ ư?"
Tuyên Quân hung dữ nhìn anh: "Không cho nói chuyện, cứ tận hưởng là được."
"Hôm nay anh cảm thấy mình rất khốn nạn," Dụ Thu mở mắt ra, nhìn cậu, đột nhiên nói, "Ba mẹ anh đều ở nhà, nhớ anh mong anh, anh đã quá ích kỷ."
Tuyên Quân không biết nói gì mới phải, khăn mặt ấm áp dừng lại.
"Tết anh muốn về nhà một chuyến, thăm bọn họ," Dụ Thu nói, "Nhân tiện em cũng đi gặp họ đi."
An ủi chất đày trong bụng cậu chưa kịp nói ra đã bị bóp chết thoạt tiên, cậu kinh hãi ngay tại chỗ.
"A? Gặp, gặp ba mẹ?!"