Dụ Thu lại lần nữa vạch vết sẹo vẫn chưa lành hẳn, lộ ra xương thịt đẫm máu tươi.
Anh bắt đầu viết bài văn kia vào năm 20 tuổi.
Thoạt đầu chỉ là muốn viết một thế giới độc lập bên ngoài tục thế, nhưng càng viết anh càng nhận ra rằng, thế giới này không thể tồn tại được.
Sự tồn tại của vườn địa đàng khiến cho mọi người lũ lượt kéo vào, nhưng mà cuối cùng lại phát hiện, người bên trong đó chỉ là con rối, họ mất đi cảm giác đau khổ, khuất phục sự khoái lạc.
"Vốn dĩ anh muốn viết câu chuyện thế này," Dụ Thu chậm rãi vuốt tóc cậu, ngón tay thon dài qua lại giữa làn tóc, xúc cảm rất thoải mái, Tuyên Quân hé hờ mắt, nói: "Nhưng mà, câu chuyện anh đăng ra không phải thế này."
"Phải đó," Dụ Thu nói, "Sau khi anh viết xong có thói quen phủ định hết rồi sửa lại, nhưng anh sẽ trữ bản thảo gốc trong ổ U, phòng hờ sửa hư."
Ổ U.(USB)
Tuyên Quân nói: "Ổ U....."
"Ổ U mất rồi," giọng Dụ Thu bình tĩnh, không nghe ra vui giận, "Anh tìm không thấy."
"..... Sao có thể?"
Dụ Thu phải tính là một người cẩn thận, sao có thể làm mất thứ quan trọng vậy được?
"Chỗ anh hay đi rất ít, mất ở quán cà phê lúc bình thường gõ chữ sẽ tới, mất trên đường về nhà đều có thể," giọng của Dụ Thu bình bình, đã qua lâu ngần ấy, anh cũng sắp quên cảm nhận khi đó rồi.
Tuyên Quân bỗng nắm chặt tay anh, ngón tay luồn qua kẽ tay, cùng anh đan vào nhau.
Đây là một động tác tay rất có cảm giác an toàn, trừ phi một bên khác chủ động buông ra, bằng không thì rất khó tách rời. Năm ngón liền tim, năm ngón đan xen, không khác gì nói -- "Em giao cả trái tim mình cho anh, mặc người xử trí."
Dụ Thu như cười như không nhìn cậu: "Thương cảm anh?"
"Em biết anh Thu không cần em quá lo lắng, năng lực tự chữa lành của anh trai rất mạnh," Tuyên Quân thở dài một hơi nói, "Không phải thương cảm anh, là tự em khó chịu. "
Dụ Thu: "Nếu làm em khó chịu, vậy thì không gọi là chuyện trước khi ngủ nữa. Được rồi, câu chuyện trước khi ngủ của hôm nay tới đây thôi, ngủ đi, không kể nữa."
"Anh kể tiếp đi, em muốn nghe!"
Tuyên Quân chỉ thiếu điều ngồi bật dậy, Dụ Thu bị âm lượng đột nhiên lên cao của cậu doạ giật mình, nói: "Được rồi, ngủ đi, ngủ ngon."
Tuyên Quân thấy Dụ Thu thật sự không có ý muốn kể tiếp nữa, bó tay, đành phải thành thật nằm ngủ.
Dụ Thu tắt đèn ngủ, buông bàn tay năm ngón đan xen, trong khoảnh khắc buông ra, lòng Tuyên Quân hồi hộp, nhưng cậu mau chóng cảm nhận được độ ấm ở eo, tay của Dụ Thu vòng qua eo cậu, đối mặt với cậu, Tuyên Quân có thể ngửi rõ mồn một mùi thơm sữa tắm trên người Dụ Thu.
"Gặp em trong giấc mơ đẹp."
Câu này như một câu thần chú, Tuyên Quân rất nhanh đã cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo dài.
Cậu ôm chặt Dụ Thu, một đêm say giấc không mộng mị.
Dụ Thu nhắm mắt, nghĩ về một việc.
Rất lâu rồi anh không yêu đương, cũng sắp quên tư vị yêu đương thế nào.
Dụ Thu mở mắt ra, trong đêm khuya nhìn cậu chăm chú.
Anh từng yêu đương rất nhiều, từ hồi học cấp hai anh đã bắt đầu nhận được lời tỏ tình, mới đầu chỉ là bạn gái, về sau khi học cấp ba lục tục có con trai tới bày tỏ.
Trước khi tốt nghiệp cấp ba, tổng cộng đã yêu đương bốn lần.
Dụ Thu không cảm thấy yêu đương nhiều là ăn chơi, mỗi người đều có sở thích đa dạng, gặp một người thì đối xử tốt với một người, bản thân anh là người suy nghĩ tinh tế, bởi vậy mà biết làm sao phỏng đoán tâm lý người yêu, biết dỗ người ta thế nào, biết làm sao để cho đối phương cảm giác an toàn.
Nhưng hình như cuối cùng đều do đôi khi không hợp tam quan mà tách ra.
Đối tượng yêu đương trước đó của anh thuộc công ty ký hợp đồng.
Đối phương là một tác giả hợp đồng, viết rất động lòng người, lần đầu tiên Dụ Thu đọc lời văn của y đã thấy lãng mạn, hai người có rất nhiều chủ đề chung, cuối cùng người đàn ông đã viết cho anh một bài thơ, đỏ mặt đọc lên ở trước mặt rất nhiều người.
Dụ Thu kiên nhẫn đợi y đọc xong, sau đó hôn y.
Trong bài thơ ấy có viết một đoạn thế này.
"Anh muốn cùng em
Mùa xuân thầm mến
Bươm bướm là áo cưới của chúng mình
Gió xuân lộng trời là bó hoa
Đợi khi hạ đến
Anh sẽ dẫn em
Trốn tới vũ trụ
Sau đó nhìn tinh tú trải dài
Nói cho em hay
Ngôi sao nào anh thích nhất."
Nhưng về sau, người đàn ông bắt cá hai tay, anh vẫn chia tay.
Đến hiện tại, có lẽ gần hai năm rồi không yêu đương.
Cho đến khi gặp được Tuyên Quân.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã có cảm giác trái tim loạn nhịp.
Dụ Thu chợt nhớ tới một câu giáo viên từng nói.
"Vừa gặp đã yêu là "khoảnh khắc bùng nổ của tích lũy thẩm mỹ", tôi thấy qua rất nhiều sự vật đẹp đẽ, dựng nên một hình bóng hư ảo trong đầu, vào giây phút gặp được em, hư ảnh đã có thực thể, thế là tim đập thình thịch."