Dụ Thu dứt khoác đảo khách thành chủ, đầu lưỡi tùy tiện dạo chơi trong khoang miệng, công thành chiếm đất, hai người không ai chịu nhường ai, sau cùng đều thở hồng hộc.
Dụ Thu chùi miệng, khẽ cười: "Mới đầu em tiếp cận anh là có mục đích à?"
"Không có," Tuyên Quân vội xua tay, "Thật sự không có, ai mà biết được chứ, em vẫn luôn sống ở đây, nếu anh không tin, ở chỗ chủ nhà vẫn còn ghi chép đóng tiền đấy!"
"Tin," Dụ Thu thấy cậu hơi đáng yêu, không nhịn được duỗi tay véo má cậu.
"Em thật sự rất thích anh," Tuyên Quân nói, "Anh tin không?"
Dụ Thu cười nhìn cậu.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Dụ Thu: "Anh đi mở cửa."
Vừa đứng dậy, chỗ thắt lưng anh bất ngờ bị một lực siết chặt, Tuyên Quân đột nhiên đè anh lên tường, vươn tay giam anh vào trong không gian nho nhỏ, dùng sức hôn anh, Dụ Thu đẩy cậu, nói không rõ ràng: "Anh đi mở cửa, a --"
Tiếng gõ cửa vang liên tục.
Dụ Thu sốt ruột, tay chống trước ngực cậu, "Đừng quậy..."
"Anh hãy tin em," Tuyên Quân thả anh ra, "Thích anh là thật, vui vẻ là thật, muốn kề cận anh cũng thật nốt, không lừa anh gì cả."
"Anh biết," Dụ Thu dịu giọng, "Anh đi mở cửa."
Tuyên Quân miễn cưỡng để anh đi.
Dụ Thu sờ môi, sau khi chắc ăn môi không bị cắn rách mới mở cửa ra.
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, người đàn ông nói: "Chao ôi, nhà cậu có nước tương không, nước tương nhà tôi dùng hết rồi nên qua nhà cậu mượn."
Dụ Thu khựng lại giây lát, tiếp đó mỉm cười: "Hết rồi, xin lỗi."
"Hết thiệt rồi?" Người đàn ông nhướn mày, "Đừng bủn xỉn vậy chứ, chỉ mượn chút thôi."
"......"
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tuyên Quân đi qua đây, Dụ Thu quay người lại ra hiệu cậu đừng qua, nói tiếp: "Hết thật rồi ạ, bằng không bác xem thử nhà bên cạnh có không?
"Được rồi," người đàn ông hơi lấy làm tiếc đi mất.
Dụ Thu đóng cửa lại, trầm giọng nói: "Có cảm giác người đó giống chó săn."
Giờ này tới mượn nước tương quả thực không bình thường, cũng sắp 10 giờ tới nơi rồi.
"Chó săn? Còn tìm được tới tận đây?" Tuyên Quân giận dữ, "Có bệnh à."
"Được rồi, cũng không chắc, ăn cơm thôi," Dụ Thu nói, "Chắc anh nghĩ nhiều rồi -- Thức ăn nguội chưa?"
"Hơi hơi," Tuyên Quân nói, "Nhưng mà còn ấm, cũng ăn được."
Hai người ăn cơm xong, trò chuyện câu được câu chăng, cuối cùng khi Dụ Thu dọn dẹp bát đũa thì Tuyên Quân ngồi bên cạnh nhìn anh, Dụ Thu mỉm cười: "Trên mặt anh có gì không mà nhìn anh hoài vậy."
"Cảm ơn ông trời hôm đó đổ mưa và em có đem dù." Tuyên Quân nói, "Nếu không thì không gặp được anh rồi."
Dụ Thu bỏ bát đũa dơ vào bồn bắt đầu rửa bát, anh nói trong tiếng nước, "Có thể gặp được thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp."
"Có những cuộc gặp gỡ là duyên phận, có những cái là trùng hợp." Tuyên Quân nói.
"Vậy bọn mình là cái gì?" Dụ Thu cười hỏi.
"Hmm...." Tuyên Quân ngẫm nghĩ, "Có lẽ là.... Mệnh số an bài?"
Đâu ra nhiều mệnh số an bài vậy chứ?
Nhưng hình như cũng phải -- nếu ngày hôm đó Dụ Thu ra ngoài chậm một khoảnh khắc, không có xếp hàng dài, không có chiếc xe đột nhiên xuất hiện kia, không có quên mang theo dù, có lẽ mọi chuyện sẽ xảy ra thay đổi.
Dụ Thu chợt thấy thật thần kỳ.
"Tại sao không nói sớm cho anh biết," Dụ Thu hỏi, "Em đã sớm biết anh đang gạt em, không phải anh không có sách khác."
"Anh Thu ơi, em xin lỗi. Em đã sớm nhìn ra nhưng em sợ...." Tuyên Quân ngập ngừng, "Em sợ em nói ra rồi anh sẽ bị doạ chạy đi mất."
Dụ Thu phì cười: "..... Anh cũng không phải cô nương...."
*Cô nương: từ cũ chỉ những con gái chưa chồng một cách trân trọng.
"Anh Thu anh không hiểu đâu, loại thích ấy đã rất lâu, xem anh là một vì sao, ngày ngày cầm kính viễn vọng trông lên -- Kết quả có một ngày nhận ra ngôi sao ấy rơi xuống cạnh bên mình.... Sẽ không ai chọn để anh rời đi đâu."
"Anh không thể xưng là ngôi sao," Dụ Thu nói, "Anh chỉ là một người bình thường, đừng đề cao anh quá."
"Thật ra mới đầu họ nói anh đạo văn," Tuyên Quân nói, "Em suýt là tin rồi."
Dụ Thu không lên tiếng, tiếp tục rửa bát.
"Bởi vì quả thật văn của Thủy Thanh đăng sớm hơn anh thời gian rất dài, thiết lập quá giống, bố cục thế giới cũng quá giống, em không tìm được bằng chứng thuyết phục mình, nếu như em không phải bắt đầu đọc từ quyển đầu tiên, em đã từ bỏ thật rồi," Tuyên Quân nói, "Anh Thu, anh có thể nói cho em nghe không?"
Dụ Thu cụp mắt, im lặng lau bát đũa, Tuyên Quân cũng không giục anh, chỉ kiên nhẫn đợi. Dụ Thu thu dọn bát đũa sạch sẽ xếp vào trong tủ.
Anh lau sạch tay, lẳng lặng nhìn cậu, rồi đột ngột mở miệng nói: "Tối nay muốn qua không?"
Tuyên Quân mở to mắt, tim đập dữ dội khiến tất cả nỗi niềm che giấu đều mất chỗ lánh mình, mùi khói thuốc thoang thoảng giống như lại sinh ra, bọc cậu kín kẽ ở bên trong.
Cậu nghe thấy giọng nói của mình.
"Được."
Dụ Thu đi tắm, anh có thói quen mỗi tối trước khi đi ngủ nhất định phải tắm, mặc kệ người có dơ hay không.
Khi anh tắm xong đi ra, Tuyên Quân đang nằm sấp trên giường, đọc quyển 《Vô biên thành》 kia của anh.
Cậu mặc đồ ngủ của Dụ Thu, bộ đồ đó là hồi đó một độc giả tặng cho anh, có hơi lớn nên anh không mặc. Đồ ngủ là mẫu khủng long con màu lục, sau mông có một cái đuôi.
Dụ Thu thầm nghĩ -- Cái thiết kế này lúc ngủ có cộm mông không?
Nhưng anh cũng không có đồ ngủ khác cho Tuyên Quân, chỉ đành dùng cái này.
Tuyên Quân nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt chết người, "Anh tới rồi?"
Dụ Thu bò vào chăn, vừa tính nói chuyện, Tuyên Quân đột nhiên bật dậy, "Em cũng muốn đi tắm!"
"....." Dụ Thu nói, "Người em sạch mà, tắm làm gì?"
Hai người im lặng hồi lâu, Dụ Thu mới nhận ra cậu đang nghĩ gì, dở khóc dở cười vỗ mông cậu, "Hôm nay không làʍ t̠ìиɦ với em."
"......" Tuyên Quân ngoan ngoãn nhoài về, "Vui mừng vô ích rồi."
Dụ Thu vặn mờ đèn ngủ, dém chăn cho cậu, bản thân thì dựa vào giường, bàn tay từ tốn vuốt tóc cậu, nói: "Anh trai muốn kể một câu chuyện."
"Quân Quân nằm yên rồi." Tuyên Quân ngước lên nhìn anh, nói nhỏ.