Chương 7: “Giáo viên đến rồi” (2)

Chủ nhật, ăn tối xong, chưa đến sáu giờ, Lương Úy đã thu xếp cặp xách để quay lại trường.

Không có ai trong phòng, Lương Úy cất đồ đạc, lại không muốn ở trong phòng mãi, vậy nên đi ra ngoài.

Khi Lương Úy đến sân thể dục, Chu Trân nhắn tin cho cô, hỏi cô đã đến trường chưa. Khi đó Lương Úy mới nhớ ra cô quên nhắn tin cho Chu Trân, báo tin mình đã đến ký túc xá.

Lương Úy trả lời tin nhắn của Chu Trân, tiếp tục dạo bước trong vô định.

Lúc này, tất cả học sinh cuối cấp đã vào lớp, sân thể dục không một bóng người.

Lương Úy bước đến sân bóng rổ, đi ngang qua khán đài, ở góc tường tăm tối, có hai bóng dáng nép sát vào nhau.

Trường Trung học số 1 Yến Nam quản lý chặt chẽ, không dễ nhìn thấy một cặp đôi táo bạo như vậy, huống hồ chi đây còn là sân thể dục vắng tanh.

Lương Úy định rời đi, chàng trai đã nhìn thấy cô: “Đến xem kịch à?”

Hai má Lương Úy nóng bừng, cô mấp máy môi, sau đó nghe một giọng nói dò hỏi: “Lương Úy?”

Lý Uyển thò mặt ra khỏi vòng tay của chàng trai.

“Ai thế?”

“Bạn cùng phòng của em.”

Nghe vậy, chàng trai nhìn Lương Úy dò xét, lập tức đổi giọng: “Bạn cùng phòng của em à?”

Lý Uyển đứng thẳng dậy, kéo dài khoảng cách với chàng trai: “Anh về đi.”

“Không, ở lại với em thêm một lát.”

Giọng điệu Lý Uyển lạnh lùng: “Anh có về không?”

Chàng trai gãi tai, nhẹ giọng nói: “Được rồi, anh về, tối nay anh gọi em, nhớ nghe máy đấy.”

Chàng trai bước ra khỏi bóng tối, Lương Úy theo ánh đèn đường bên cạnh để nhìn rõ diện mạo chàng trai, không phải người lần trước.

Dường như Lý Uyển nhìn thấu suy nghĩ của cô, chờ chàng trai đi xa, cô ấy chậm rãi nói: “Lần trước là anh họ tớ.”

Lương Úy: “Tớ không nghĩ gì nhiều đâu.”

“Thật sự không nghĩ gì nhiều sao?”

Lý Uyển khoanh tay, nhìn vào mắt cô một lát.

Không khí tràn ngập sự giằng co, vậy nên Lý Uyển dịu giọng, thay đổi đề tài: “Cảm ơn cậu chuyện lần trước.”

“Cậu đã cảm ơn rồi.”

Lý Uyển cười, hiểu rõ cô đang ám chỉ đến chuyện trả tiền tô bún.

Vào thứ hai, bài thi tháng của từng môn được phát, danh sách xếp hạng của lớp cũng được dán trên bức tường cuối phòng học.

Vài người vui vẻ, cũng có vài người buồn bã, Lương Úy là người vui vẻ, lần này thi tốt, đứng trong top 10 của lớp và top 30 toàn khối. Vẫn đạt điểm tuyệt đối môn hóa học, đứng đầu toàn khóa, Lê Ba tán dương cô rất nhiều trong lớp.

Lý Chanh nói: “Úy Úy, cậu học giỏi hóa học như vậy, sau này có định học y không?”

Lương Úy: “Tớ chưa nghĩ đến chuyện nảy.”

Lý Chanh lấy bút chống cằm: “Học ủy lớp mình định học y đấy.”

“Trần Hạc Sâm à?”

Lý Chanh gật đầu: “Ừ, Thường Hưng Vũ nói, hình như các học ủy đều theo đuổi lĩnh vực này, lại còn rất giỏi.”

Lương Úy tưởng tượng dáng vẻ Trần Hạc Sâm sau này trở thành bác sĩ, vẫn không cách nào hình dung được. Nhưng với tính cách của cậu, nếu trở thành bác sĩ, chắc chắn sẽ là một bác sĩ tốt.

Một số người sinh ra đã được ưu ái, bất kể họ đứng giữa khung cảnh nào, đều trở thành người thu hút toàn bộ sự chú ý, dường như Trần Hạc Sâm là người như vậy.

Lý Chanh lại lắc đầu thở dài: “Đúng là rồng bay với rồng, phượng múa với phượng, bạn của chuột biết đào hang.”

Triệu Nam đi ngang qua bàn họ, giơ tay cốc đầu Lý Chanh: “Lẩm bẩm gì thế?”

“Không có.” Lý Chanh bĩu môi, “Chỉ là cảm thấy, vài người sinh ra ở La Mã, vài người lại sinh ra làm trâu làm ngựa.”

Triệu Nam cười: “Cậu thì sinh ra ở La Mã hay làm trâu làm ngựa?”

Lý Chanh bực bội nói: “Không phải chuyện của cậu.”

Hết tiết thứ hai, Diêu Tri Gia đến lớp 11/12 mượn sách vật lý của Lương Úy.

Sau giờ học vẫn còn nhiều thời gian, Diêu Tri Gia lấy sách xong cũng không vội vàng rời đi, đứng trò chuyện với Lương Úy qua cửa sổ: “Lần này cậu lại đứng đầu toàn khóa môn hóa học rồi, giỏi quá.”

Lương Úy nói: “Sao cậu biết?”

Diêu Tri Gia gác khuỷu tay lên sách vật lý, thấp giọng than thở: “Thầy Kha nói thầy ấy đã so sánh điểm trung bình môn hóa học của lớp tớ với lớp cậu, lớp cậu là lớp trọng điểm, sao có thể so sánh với nhau được?”

Lương Úy cười, nhìn thấy Trần Hạc Sâm bước ra từ lớp 11/11, ngón tay Lương Úy đặt trên cửa sổ bất giác co rồi lại duỗi ra.

Diêu Tri Gia cũng nhìn thấy, lơ đãng chào Trần Hạc Sâm.

Trần Hạc Sâm cười, nói: “Sao cậu lại lên tầng này?”

Diêu Tri Gia giơ quyển sách vật lý trong tay: “Tớ mượn sách của Úy Úy.”

Trần Hạc Sâm đùa giỡn: “Sao không sai anh Ổ đi cho.”

Diêu Tri Gia bĩu môi: “Không thấy cậu ấy đâu.”

Chuông reo, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Diêu Tri Gia thở dài, vội vàng tạm biệt Lương Úy, quay đầu chạy xuống lầu.

Lương Úy vẫn đứng trước cửa sổ, Trần Hạc Sâm nghiêng đầu nhìn cô: “Giáo viên đến rồi.”

Lương Úy hoàn hồn, vô thức bấu ngón tay vào tường, làm ngón tay tê rần. Cô nắm ngón tay, nói “ừ” một tiếng, sau đó quay về chỗ.

Giọng của giáo viên tiếng Anh phát ra ngoài hành lang: “Trần Hạc Sâm, sao còn chưa vào lớp?”

“Em vào đây.”

Giọng điệu cậu lười biếng.

Lương Úy lấy sách từ hộc bàn, thoáng nhìn thấy bóng dáng của cậu quay người, vào lớp từ cửa sau.