Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bơi được một lát, Hạ Lục cũng ngoi lên khỏi mặt nước. Ở bên bờ biển có một anh chàng người nước ngoài đang nhìn chằm chằm cô. Anh ta dùng tiếng Italy nói chuyện phiếm cùng cô.

“Đêm mai ở đại sảnh con tàu có một buổi khiêu vũ, cô có thể làm bạn nhảy với tôi không?” Soái ca người Italy lên tiếng hỏi Hạ Lục.

Hạ Lục cười cười. “Tôi không biết khiêu vũ, cũng không có hứng thú.”

“Tôi có thể dạy cô, khiêu vũ cũng không khó.” Chàng soái ca tỏ ra rất nhiệt tình.

Đây là một cô gái Đông Phương có bộ ngực xinh đẹp hiếm thấy. Hơn nữa phụ nữ phương Tây cũng không có làn da mịn màng giống như cô, khi nhìn gần còn không thể nhìn thấy lỗ chân lông.

“Cũng được.” Hạ Lục nghĩ thầm, dù sao cũng đã tới đây vậy thì tìm chút chuyện để tạo niềm vui cũng không sao, so ra thì vẫn tốt hơn là ở trong phòng cả một đêm.

Cả ngày nay Hạ Lục đi đến nơi nào thì anh chàng người Italy đều sẽ theo tới đó. Lâu dần Đinh Ký đều nhìn không được, cậu vừa muốn tiến lên cảnh cáo anh ta không cần quấy rầy cô nữa thì bị Đinh Tiềm ngăn cản.

“Lục Lục muốn đuổi người đều rất dễ dàng. Nếu cô ấy cảm thấy thích thú thì hà tất phải xen vào việc người khác.”

Đinh Tiềm đạm cười.

“Nhưng mà…” Đinh Ký vẫn không cam lòng.

“Không có nhưng mà, chúng ta đi câu cá hồi thôi.” Đinh Tiềm lôi cậu rời đi.

Thật vất vả mới thoát khỏi người Italy kia, Hạ Lục trở lại phòng nằm trên giường nhắm mắt lại, trong lòng còn nghĩ cuối cùng được thanh tịnh.

Vừa mở mắt, Hạ Lục liền nhìn thấy một hộp quà màu trắng đặt ở trên giường. Cô tò mò tới gần mở hộp quà ra xem, bên trong là một bộ lễ phục dạ hội.

Bộ lễ phục màu trắng bạc được làm từ tơ lụa mềm mại, trên làn váy có đính những viên pha lê, lúc mặc vào trên người thì để lộ ra bờ vai cùng xương quai xanh trắng nõn, bước đi nhẹ lay động, phảng phất như một vì sao trên bầu trời rơi xuống.

Hạ Lục cầm lấy váy ướm ở trên người. Cô đứng trước gương ngắm nhìn bản thân, trong lúc lơ đãng phát hiện một tấm thiệp rơi trên mặt đất.

“Đêm mai cùng anh hẹn hò nhé. Tiềm.”

Quả nhiên là anh đưa tới, thật ra thì cũng không có gì phải hoài nghi. Hạ Lục đem váy thả lại hộp rồi chậm rãi nằm xuống, mang theo phiền não mà nhắm hai mắt, bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.

Hương mộng trầm hàm, một giấc này không biết ngủ bao lâu. Lúc cô tỉnh lại thì phát hiện ở mép giường có người. Chỉ một cái liếc mắt liền chìm vào đôi mắt giống như sao của anh và khi anh cười thế giới trước mắt giống như mở ra một cánh cửa lớn.

Hạ Lục lấy chăn che lại mặt, lúc này lại nghe thấy người nọ ở bên ngoài chăn nói chuyện.

“Lúc vào thì thấy em đã ngủ rồi, anh cũng không có ý muốn đánh thức em. Bộ váy anh đưa em đã mặc thử chưa, có hài lòng không?”

Hạ Lục bỗng nhiên xốc chăn lên. “Chú vào bằng cách nào, sao chú lại có thể tùy tiện vào phòng của cháu như vậy?”

Đinh Tiềm nhoẻn miệng cười, cúi đầu thưởng thức mái tóc xõa ở trên gối cùng khuôn mặt trắng hồng của cô. “Trên con tàu này anh chính là chủ của Đinh gia, thẻ phòng của người trong nhà anh đều có, tránh trường hợp có một vài người sẽ làm mất thẻ cuối cùng lại không vào phòng được.”

Đầu của anh cúi thấp xuống, đôi môi sắp chạm vào cằm của Hạ Lục.

Hạ Lục thở mạnh cũng không dám, sợ mỗi động tác mình làm ra đều sẽ đυ.ng tới anh.

Cũng may anh chỉ giống như chú chó nhỏ ngửi ngửi ở bên cổ của cô sau đó liền rời đi.

Hạ Lục đang định thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe anh khoan thai nói một câu. “Lúc em ngủ trông thật ngoan, chạm vào người đều không tỉnh lại.”

Phảng phất như bị sét đánh, khuôn mặt của Hạ Lục lập tức nổi lửa, đỉnh đầu bốc khói.

Nhớ tới cuộc đối thoại của hai người con dâu Đinh gia lúc ở bể bơi trong lòng Hạ Lục lại một trận bực bội, giận dỗi đẩy anh đi ra ngoài. “Bà nội Đinh nói chị Diệp mới thích hợp chú.”

Đinh Tiềm bị cô đẩy đi về phía trước mấy bước thì dừng lại. Anh xoay người ôm lấy Hạ Lục. “Ai nói, anh muốn chọn ai đều do anh quyết định.”

“Chú đi mau, bọn họ sắp trở về rồi.”

Mấy gian phòng đều gần nhau, Hạ Lục sợ người của Đinh gia sẽ nhìn thấy Đinh Tiềm ở trong phòng mình.

“Lục Lục, vì sao em lại sợ anh như vậy? Anh cũng không phải sẽ ăn em.” Đinh Tiềm có cảm giác Hạ Lục sở dĩ tạo ra khoảng cách với anh là bởi vì sợ hãi. Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt của cô.

Ai nói, chú không muốn ăn cháu mới là lạ. Hạ Lục chửi thầm ở trong lòng nhưng không nói lời nào.

“Em không sợ vậy thì hẹn hò cùng anh đi. Đêm mai chúng ta đi tham gia vũ hội, anh cũng sẽ công khai với mọi người về mối quan hệ của chúng ta.” Đinh Tiềm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Hạ Lục ửng đỏ, cười nói.

Hạ Lục bị anh dọa sợ, khi nói chuyện lại mang theo giọng điệu giận dỗi. “Ai

có quan hệ với chú chú hả? Chú không cần nói bừa.”

Tưởng tượng đến cảnh Đinh Tiềm mang cô tới trước mặt mọi người công khai quan hệ, trái tim của cô lập tức nhảy thình thịch giống như nổi trống.

“Không có quan hệ sao? Vậy đây là cái gì?”

Anh giống như một ảo thuật gia, trong tay bỗng nhiên xuất hiện kỷ niệm chương mà Hạ Lục đã mua.

Hạ Lục kinh ngạc không thôi, sao cái này lại ở trong tay chú nhỏ? Chẳng lẽ Đinh Ký nói cho chú ấy biết? Hay là chú ấy đã thừa dịp cô không ở trong phòng lén lục lọi?

Rất nhanh, Hạ Lục đã phủ nhận tất cả. Cô khẳng định Đinh Tiềm phát hiện ra nó ở bên gối lúc nhìn cô ngủ.

Mấy ngày nay, Hạ Lục vẫn luôn đặt cái này ở bên gối cùng cô làm bạn đi vào giấc ngủ.

Thấy Hạ Lục trừng mắt nhìn mình, sợi tóc hơi hơi run, bộ dáng kia đáng yêu đến không chịu được. Đinh Tiềm trong lòng vừa động liền ôm eo người trước mắt rồi dán một nụ hôn lên đôi môi của cô. “Tối ngày mai gặp nhau tại buổi khiêu vũ.”

Không đợi cô có phản ứng Đinh Tiềm đã kéo cửa đi ra ngoài.

Hạ Lục không dám đuổi theo, đành phải đóng cửa lại.

Người này càng ngày không kiêng nể gì. Hạ Lục ảo não vô cùng, cô ngồi ở mép giường giận dỗi, chỉ là một chút biện pháp cũng không có, tàu ở trên biển, tứ phía không dựa, cô lại không thể bơi trở về đất liền.

Trong cơn giận dữ, Hạ Lục đá loạn xung quanh, một chiếc giày trên chân bị đá bay sang một bên.

Buổi tối ngày hôm đó, mọi người đều ở boong tàu thưởng thức ánh trăng trên biển. Ngay cả lão thái thái Đỗ Hành Trí cũng không chịu ngủ sớm, cùng con cháu cùng đi ra khoang tàu tản bộ.

Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, lão thái thái khoác chiếc áo choàng cùng con trai nói chuyện phiếm. “Ba của con ở nhà một mình cũng không biết hiện tại đang làm cái gì.”

“Nhạn Kinh hiện tại là sáng sớm, ba hẳn là đang tập thể dục buổi sáng.” Đinh Tiềm biết rõ tình cảm của hai người rất tốt. Bà vừa ra khỏi cửa liền nhớ thương ông xã, anh chỉ biết an ủi mẹ của mình.

“Thanh Nịnh đâu rồi, sao không thấy con bé?”

“Cô ấy cùng hai chị dâu đến cửa hàng trên tàu rồi ạ.”

“Vậy Đinh Ký và Lục Lục đâu?”

“Con không biết, tên nhóc Đinh Ký kia luôn có hoạt động riêng của mình.”

“Hai đứa vẫn là những đứa trẻ.” Đỗ Hành Trí nói lời mang theo ẩn ý.

“Cũng không phải đứa trẻ, chúng cũng đã qua mười tám rồi mẹ à.” Đinh Tiềm đỡ lấy cánh tay của bà.

“Gần đây con thường hay thất thần, nói cho mẹ biết con có chuyện gì đi?” Đỗ Hành Trí gắt gao nhìn con trai, một hai phải buộc anh nói ra lời trong lòng.

Đinh Tiềm không lập tức trả lời, suy nghĩ một lát rồi nở một nụ cười nhợt nhạt. “Không nghiêm trọng như mẹ nói đâu.”

“Con nên suy nghĩ rõ ràng mọi thứ.” Đỗ Hành Trí lên tiếng khuyên nhủ.

Đinh Tiềm nhìn về phương xa, sau một lát mới nói: “Con đã sớm nghĩ kỹ, ít nhất cũng đã mấy năm.”

Hạ Lục đang ở một mình ở trong phòng, sợ lại có người đi vào cô liền khóa trái cửa.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, tâm tình của cô lại không bình tĩnh.

Nhắm mắt lại cũng không yên ổn, luôn cảm giác có người đang nhìn trộm mình. Cô mở đèn đầu giường rồi xoay mặt vào trong.

Mặc dù đang ngủ nhưng ý thức của Hạ Lục vẫn nửa tỉnh nửa mê. Cô luôn có cảm giác có đôi tay đang.vuốt ve thân thể của mình, mỗi bộ phận trên cơ thể đều được vuốt ve đến tỉ mỉ, khiến cho cô không có biện pháp đi vào giấc ngủ.

Mở to mắt, nơi nào cũng không có người. Hạ Lục rất nhanh bị ở cảm giác trong mơ bức điên, cô nhanh chóng xuống giường vận động một chút.

“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, nhảy lên vận động…”

Lăn lộn hơn nửa tiếng đồng hồ, đánh được mười tám chiêu võ cũng không giúp được gì. Hạ Lục không thể làm gì hơn đành lên giường tiếp tục ngủ.

Qua thật lâu thật lâu, Hạ Lục bỗng nhiên nhớ tới một chủ ý, mang theo hưng phấn lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng.

Một đường chạy lên nhà hàng trên tầng hai của con tàu. Hạ Lục gọi một bàn đồ ăn ngon, dù sao mọi chi phí đều có người thanh toán, cô chỉ việc nhấm nháp mỹ vị.

Rót đầy một ly rượu sâm banh, kết hợp với cá hồi Địa Trung Hải. Bôi một lớp nước sốt hạnh nhân lên bánh mì, rồi còn có hàu nướng phô mai. Hạ Lục ăn đến ngon lành, đầu lưỡi nho nhỏ liếʍ phô mai nơi khóe miệng, vẻ mặt say mê.

Cái người Italy kia không biết từ chỗ nào bước ra, trên tay còn xách theo một chiếc ghế tới rồi ngồi xuống. Anh ta mang vẻ mặt hứng thú thưởng thức tướng ăn của người đẹp Đông Phương. Những cô gái mười bảy, mười tám tuổi nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Hạ Lục cũng nhìn thấy. Đang lúc có men say cô lấy ngón tay chấm một chút nước sốt hạnh nhân đưa đến bên miệng anh ta. Anh ta lập tức cắn lên đầu ngón tay của cô rồi nhẹ nhàng liếʍ sốt hạnh nhân, trong ánh mắt nhu tình vô hạn.

Đến lúc này, Hạ Lục cũng bị chính mình dọa sợ. Sao cô có thể ở trong đêm khuya cùng này người xa lạ làm loạn. Cô vội vàng ăn xong rồi sốt ruột muốn chạy trốn.

Người kia làm sao chịu buông tay, thấy cô bỏ chạy anh ta cũng lập tức đuổi theo đến ngoài cửa.

Tâm trạng của Hạ Lục vô cùng hoảng loạn. Cô không biết tên đàn ông ngoại quốc giống như tinh tinh kia đuổi theo mình làm cái gì. Cho dù là đêm khuya nhưng ở mọi nơi trên tàu vẫn có người, chẳng lẽ anh ta dám trước mặt mọi người làm chuyện không đứng đắn.

Đột nhiên, Hạ Lục rơi vào trong l*иg ngực của một người. Cô ngẩng đầu thì phát hiện ra là Đinh Tiềm, lúc này mới thả lỏng cơ thể.

Thấy bạn của Hạ Lục, anh ta cũng thở hồng hộc chạy tới. “Cô Green, đây là áo khoác của cô. Tôi trả lại cho cô.”

Hạ Lục bỗng cảm thấy buồn cười. Ai ngờ cô lại hiểu lầm lớn như vậy, người này cũng không có hóa thân thành kẻ bắt cóc.

Đinh Tiềm cũng không nói lời nào cứ như vậy ôm lấy Hạ Lục rồi mang cô rời đi.

Hạ Lục tự biết đuối lý. Thấy Đinh Tiềm trầm mặc như vậy cô càng không dám nói điều gì.

Hai người xuống dưới boong tàu rồi dừng lại ở một chỗ yên tĩnh, không bóng người. Sắc mặt Đinh Tiềm âm trầm, một đôi mắt phát ra màu lục quang giống như sói. “Đêm hôm khuya khoắt dùng tiền của anh ăn uống thoả thích rồi cùng đàn ông ngoại quốc lão loạn làm, trong lòng thì khinh bỉ anh, em thật sự nghĩ anh là người mù à?”

Đinh Ký không biết chạy đi nơi nào chơi, hơn nửa đêm vẫn không trở về.

Đinh Tiềm ngủ muộn, nghe thấy tiếng mở cửa ở căn phòng đối diện thì đoán được đó là Hạ Lục. Anh lặng lẽ đi ra ngoài, quả nhiên thấy cô ở nhà hàng ăn uống thoải mái mà tên đàn ông kia thì ngồi một bên.

Hạ Lục chớp đôi mắt nhìn anh. Nếu không phải anh kịp thời đuổi tới thì cô cũng không biết mình có thể thoát khỏi người kia hay không.

Nhìn ánh mắt cùng biểu tình của cô Đinh Tiềm không thể nào nói ra lời chỉ trích.

Hạ Lục vừa định đi thì bị Đinh Tiềm kéo vào trong lòng sau đó cúi đầu hôn xuống.

Hạ Lục sợ ngây người, không nghĩ tới động tác của anh lại mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn rất chuẩn xác.

Đầu lưỡi của anh liếʍ liếʍ trên môi Hạ Lục. Tiểu nha đầu ngây ngốc đem đôi môi mím chặt không cho anh công thành đoạt đất. Đinh Tiềm đành ôm cả người Hạ Lục vào sát vào lòng, bàn tay đặt ở sau đầu rồi nhẹ nhàng ấn đầu cô về phía mình, ngón tay quấn quanh sợi tóc mềm mại, hết sức ôn nhu mà vuốt ve lỗ tai khiến cho cô động tình.

Cảm giác được cánh tay của Đinh Tiềm đang dùng lực ôm mình. Men say trong người nổi lên, Hạ Lục dần dần đắm chìm trong hơi thở mê người của anh.

Hai người hôn đến triền miên, dần dần quên mất mọi thứ xung quanh, nhịp tim hai người giống như hoà quyện vào nhau. Bên cạnh có người đi qua, tiếng nói cười phảng phất thoáng qua. Hạ Lục khẩn trương không thôi, cô cúi đầu vùi vào ngực Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm đưa tay khẽ vuốt lưng Hạ Lục, an ủi cô không cần sợ sau đó lại tiếp tục hôn.

Hô hấp của Hạ Lục bắt đầu rối loạn, cô bất ngờ cắn đầu lưỡi của Đinh Tiềm khiến cho anh phải lập tức kêu lên vì đau, nhân cơ hội này cô vội vàng bỏ chạy.

Đinh Tiềm hít một hơi thật sâu trong miệng lại có vị tanh của máu, nhưng lúc này một chút đau anh lại không cảm nhận được. Nha đầu này đáng yêu tới mức thật muốn ăn cô vào bụng.

Mang theo nỗi hoảng sợ, Hạ Lục một hơi chạy về phòng rồi khóa trái cửa mới an tâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »