Hoắc Tinh tiếp tục quay về phòng bếp, khi trở lại anh cầm theo một bát nhỏ rồi đặt trước mặt Trần Vãn. Cô cúi đầu nhìn, trong lòng tràn đầy phức tạp, nhưng rất nhanh, cô đã nếm được hương vị kết hợp đó.
Thật ngon.
Trong bát đầy cá, tất cả đều đã được rút xương
Từ nhỏ cô đã không thích ăn cá cũng bởi vì xương nhiều, nên khi ăn vào sẽ bị nôn. Có rất nhiều người khuyên cô nên ăn cá, vì cá có nhiều dinh dưỡng, nhưng chỉ có mỗi anh chịu róc hết xương cá cho cô.
Hoắc Tinh gắp nấm bỏ vào chén cô: “Sáng nay, em với Triệu Lâm xảy ra chuyện gì thế?”
Tràn Vãn đang ăn cá: “Cô ấy thích anh, mà em lại không thích thế. Bởi vậy nên là em chỉ nói với cô ấy vài câu thôi.”
“Nói gì?”
“Em nói, nếu cô còn dám đυ.ng đến Hoắc Tinh, tôi sẽ gϊếŧ cô.”
Hoắc Tinh: “…”
Trần Vãn nhìn sắc mặt khó đoán của anh thì nhắc nhở: “Hôn thì cũng đã hôn rồi, anh đừng có mà hối hận.” Lại chỉ vào nồi lẩu: “Nếu như hắt nồi này vào người khác thì có thể hủy hoại nhan sắc chứ?”
Hoắc Tinh: “…”
Sau một lúc không nói nên lời, anh lại cất tiếng.
Trần Vãn nghe không rõ: “Anh nói gì?”
Hoắc Tinh nhàn nhạt: “Đừng bỏ sót miếng cá nào, em phải ăn hết.”
“Không phải câu này.”
Hoắc Tinh cau mày, người phụ nữ này thật phiền phức.
Anh buông bát đũa xuống, lặp lại một lần nữa.
“Anh không hối hận.”
Hôn thì cũng đã hôn rồi, anh đừng có mà hối hận.
Ừm, không hối hận.
**
Ăn tối xong cũng đã tám giờ, Trần Vãn dọn bàn còn Hoắc Tinh thì rửa bát. Ăn lẩu vẫn luôn khá phiền phức, nồi niêu bát đĩa bám đầy dầu mỡ, rất khó chùi rửa.
Hoắc Tinh đang rửa nhưng vẫn liếc mắt nhìn sang phòng khách, vì cả buổi anh không hề nghe chút động tĩnh gì từ Trần Vãn, chợt anh nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ nhà vệ sinh, thì ra là cô đang tắm.
Tiếng nước chảy như một loại tín hiệu, trong màn đêm bao phủ nó như một một ngọn hải đăng.
Hoắc Tinh dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, vừa mới rửa tay thì eo đột nhiên bị ôm chặt…
Trần Vãn nhìn theo đèn báo, tìm kiếm ánh sáng.
Giọng cô êm dịu mà cơ thể cô còn mềm mại hơn, áp mặt thật chặt vào người Hoắc Tinh, hơi thở gấp gáp.
“Trên cơ thể em có mùi của anh…Anh có muốn ngửi thử không…”
Đêm càng tối, đèn càng sáng.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi tiếng tv không rõ ràng. Anh cảm nhận được hơi nóng vòng ngang hông, sự dồn nén ngày một nóng lên, điều đáng sợ là cái cảm giác ấy không ngừng lan dần ra khắp cơ thể, khiến cho du͙© vọиɠ mà Hoắc Tinh cố gắng kiềm chế như được buông lỏng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Vãn nóng nãy nhìn xuống, trên màn hình hiện lên một cái tên khiến cho cô tỉnh lại ngay lập tức. Cô cầm lấy máy, đi ra ngoài phòng khách.
“Tôn Chu.”
“Người đẹp Trần, đoán thử xem tôi đang ở đâu!”
“…Ở đâu?”
“Bọn tôi vừa mới đến Đại Lý, hiện tại bọn tôi đang ở sân bay.”
“Bọn anh?”
“Đúng vậy.” Tôn Chu liếc nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nịnh hót: “Cùng với tổng giám đốc Tống.”
Tống Minh Khiêm?
Tống Minh Khiêm!
Ba chữ này giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim Trần Vãn. Đèn vụt tắt, đêm không trăng, hồn quy chốn cũ.