Trần Vãn: “Tôi đã phối hợp công tác với các anh, chẳng qua là tôi chỉ nói lại sự thật, nếu các anh đã cảm thấy tôi nói dối, thì vì cớ gì lại phải tìm tôi?”
Vương Kỳ giải thích: “Cô Trần, kết quả giám sát cho thấy, bọn cô đều xuất hiện cùng một chỗ.”
Trần Vãn: “Chỉ là xuất hiện cũng một chỗ, không phải là xuất hiện cùng một lúc, không nhìn thấy tức là không thấy.”
Giọng nói cô nói vọng qua, cảnh sát trẻ tuổi đứng chặn ở cửa không biết mình phải làm sao.
Cả phòng yên tĩnh.
Vương Kỳ và Hoắc Tinh nhìn nhau, rồi cùng ra ngoài. Anh vừa ra khỏi, lần lượt rút điếu thuốc, tiếng bật lửa vang lên thanh thuý, vọt lên ngọn lửa đốt điếu thuốc.
Vương Kỳ hít một hơi thật dài, ra hiệu phía trước: “Làm sao bây giờ, không chịu phối hợp.”
Người cao to kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay, có chút phẫn nộ: “Cô gái này khó chơi thật, người đã ở bên trong, cô ấy vậy mà không nhận.”
Vương Kỳ nói: “Đoán chừng là sợ gây rắc rối, tuổi còn nhỏ đến du lịch một chuyến, không muốn gây phiền toái. Trác Vĩ, hai mẹ con kia đã trở về rồi sao? Tôi muốn gặp, cứ để cho ba người họ gặp nhau.”
Ông ta và Trác Vĩ đều nhưng về Hoắc Tinh.
Đầu thuốc của Hoắc Tinh chỉ còn nửa điếu, anh cau mày, không phát biểu ý kiến, nhìn người tình nghi trong phòng một chút rồi lại nhìn xuống cuối hành lang, đã không còn bóng dáng của Trần Vãn.
Cô đi xuống khỏi hành lang, đồn cảnh sát rất nhỏ, hình vuông, dẫn tới cửa chính là một khu đất trống, bên trong có một xe cảnh sát, cũng là chiếc xe đã đưa cô đến đây, bên cạnh còn có hai chiếc mô tô.
Trần Vãn đưa mắt nhìn đuôi xe, trên có giấy phép của người bản địa.
Mượn ánh đèn lờ mờ, bước chân Trần Vãn đột nhiên thả chậm, sau đó dừng lại, cô cúi đầu nhìn xuống tay mình, nhận thức được rằng, khi nãy vì lên xe cảnh sát gấp quá, điện thoại lẫn bóp tiền đều không có mang.
Nhịn không được, thầm mắng một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, hai ngọn đèn sáng.
Vương Kỳ và Trác Vĩ còn đang chờ Hoắc Tinh lên tiếng.
Anh im lặng hút xong một điếu thuốc, híp mắt giống như là có quyết định. Hoắc Tinh ấn cuốn thuốc lá trên nắp thùng rác, cởϊ áσ khoác ném cho Vương Kỳ, nói câu: “Tôi lại đi khuyên nhủ.”
Trác Vĩ nói nhỏ với Vướng Kỳ: “Cháu dám cá, cô ấy sẽ nói không…”
Nói được nửa câu, đã nhìn thấy Hoắc Tinh đi đến bên cửa sổ, đỡ lấy cột cửa sổ, lấy tốc độ thật nhanh nhảy lên.
Đợi bọn họ kịp phản ứng úp người xuống cửa sổ nhìn, Hoắc Tinh đã nhảy xuống trước mặt Trần Vãn.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, từ lầu hai nhảy xuống, giống như một tia chớp, lúc nhảy xuống hay tay chống để giảm xóc, sau đó vững vàng đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh.
Trần Vãn bị người đàn ông từ trên trời bay xuống dọa giật bắn mình, trái tim đập vội lên tới cổ họng, xém chút nữa là phun ra ngoài.