Chương 26: Melder

Lục Âm tóm lấy Jeraldine và bắt đầu cuộc hành trình vào đêm cùng ngày. Nghỉ ngơi một chút cách Nam Kinh khoảng 100 km về phía bắc, họ tiếp tục đi về phía bắc cho đến khi đến Sơn Đông.

“Này, phía đông bắc đã chuyển sang màu xanh,” Jeraldine nói với vẻ ngạc nhiên trên đường đi.

‘Bạch Tuyết bị đánh bại?’ Lục Âm tò mò về điều này, nhưng trước khi anh kịp nghĩ xa hơn, bộ đôi đã đi ngang qua một cái cây khổng lồ đang chắn đường họ. Nó giống như một cây liễu cao hơn một km, vô số cành che phủ một phần bầu trời Sơn Đông. Cả hai người họ ngay lập tức dừng lại và kiểm tra cấp độ chiến đấu của nó.

“4290,” cả hai đồng thanh kêu lên. ‘Cái cây đó là Melder!’

“Chúng ta đi vòng qua nó thôi,” Lục Âm nhanh chóng quyết định tránh nó, nhưng một vài dây leo từ dưới sông vươn ra và lao về phía họ. Anh ta đẩy Jeraldine ra trước khi tự mình né đòn, một tiếng nổ lớn vang vọng trong không khí khi dây leo căng ra. Jeraldine thở phào nhẹ nhõm; cô ấy sẽ không thể thoát khỏi cuộc tấn công nếu không có cú đẩy.

“Hãy đi vòng quanh và cố gắng tránh nó,” anh hét lên ngay cả khi vô số dây leo lao về phía họ từ mọi hướng. Cái cây bằng cách nào đó có thể tấn công họ từ khoảng cách khá xa, và rõ ràng là việc đi vòng qua sẽ rất khó khăn. Họ sẽ dành ít nhất mười giây trong bán kính tấn công của nó, và trong khi anh có thể làm được điều đó thì Jeraldine lại không thể. Nhận thấy khả năng phòng thủ của cô đang chùn bước, anh dùng Spacerender Palm làm chệch hướng cành cây và lao về phía cô, nâng cô lên và lao thẳng về phía cái cây.

"CÁI GÌ? BẠN ĐIÊN RỒI!" cô hét lên khi họ đến gần, mắt dán chặt vào những dây leo giống như con trăn của nó và những đống xương trên mặt đất. Đó là một cảnh tượng kinh hoàng.

“Nhìn về phía sau.” Lục Âm bình tĩnh nói.

Jeraldine quay lại và mặt tái nhợt; con đường phía sau họ đã bị phong tỏa! Một bức tường cành cây vô tận khiến họ không còn đường rút lui. Cô ấy rêи ɾỉ, "Đây là Melder, chúng ta tiêu rồi!"

Lục Âm nhìn xung quanh bằng ánh mắt băng giá, né tránh những dây leo vô tận đang lao về phía họ. Lúc này anh chỉ còn cách chưa đầy ba km, càng đến gần anh càng nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp kích thước khủng khϊếp của nó. Chỉ riêng năng lượng của nó đã bóp méo không gian xung quanh, khiến nơi này không có ánh sáng mặt trời. Rất may, sinh vật này có vẻ khá kém thông minh, tấn công hoàn toàn dựa trên bản năng. Nếu có bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào, hai người họ chắc chắn sẽ không thể kiên trì được.

Jeraldine lấy ra hơn mười tinh thể lửa từ chiếc nhẫn vũ trụ của mình và đập vỡ chúng, tạo ra một làn sóng lửa hướng xuống mặt đất.

“Uhh… cô đang cố đốt nó à?” Lục Âm hỏi.

Cô nhăn mặt: “Có thể nó sợ lửa.”



Cô ấy không sai, về mặt kỹ thuật. Việc các sinh vật thực vật sợ lửa là điều bình thường, nhưng một cái cây to như thế này sẽ cần một vụ phun trào núi lửa trước khi bốc cháy. Ngay cả việc tích trữ đầy đủ tinh thể lửa bên ngoài Nam Kinh cũng sẽ không đủ. Tuy nhiên, đôi mắt của Lục Âm đột nhiên nheo lại và anh phớt lờ cô; ‘đó có phải là một người khác không?’ Anh nhìn thấy một đốm nhỏ phóng sang trái và phải dưới gốc cây, dần dần lớn dần cho đến khi nó lộ ra là một con người khác. Người này thậm chí còn gần cây hơn họ.

“Anh ấy thật mạnh mẽ!” Jeraldine kêu lên. Cô biết mình sẽ không thể chịu đựng được sự tấn công của cái cây nếu không có Lục Âm, trong khi người này rõ ràng khá thoải mái.

Ánh mắt Lục Âm trở nên lạnh lùng khi họ đến gần hơn, nhận ra mái tóc bạc đầu. Đây chính là chàng thanh niên mang thanh kiếm bướm đã đánh bại Cosmic Palm của anh dưới ánh trăng, một điều mà anh sẽ không bao giờ quên.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, bạn ơi,” thanh niên tóc bạc thân mật chào hỏi.

Jeraldine hoang mang; ‘Làm thế nào họ biết nhau?’

“Thật là trùng hợp,” Lục Âm vừa nói vừa bước sang bên một cây roi khác.

“Không phải ngẫu nhiên đâu, tôi đã bị mắc kẹt ở đây khá lâu rồi. Có khả năng cao là bạn sẽ gặp tôi nếu bạn đi về phía bắc, đó là số phận.”

“Làm sao bạn biết chúng ta đang hướng về phía bắc?” Lục Âm hỏi.

“Tất nhiên là bạn sẽ đi về hướng bắc. Điểm đến của bạn không phải là thủ đô sao?”

Lục Âm nheo mắt lại, cố đoán xem người này là ai. ‘Đây có phải là một trong những người thủ lĩnh Trường mà Jaeger đã nói đến không?’

"CẨN THẬN!" Jeraldine đột nhiên hét lên khi nhìn thấy hàng chục cành cây lao về phía chàng trai. Anh ta chỉ nở một nụ cười thân thiện khi một thanh kiếm bướm xinh đẹp xuất hiện trong tay anh ta, đối mặt với cuộc tấn công trực diện. Một tiếng nổ lớn vang lên khi cành cây bị chặt, thanh niên tự mình thoát ra mà không bị tổn hại gì. Anh mỉm cười với cô một lần nữa trước khi nở một nụ cười khıêυ khí©h về phía Lục Âm.

Về phần mình, Lục Âm vẫn một tay ôm cô gái đang sợ hãi trong khi mặt trăng bắt đầu bay vòng quanh tay kia, đón đòn tấn công bằng Cosmic Palm. Những cành cây bị thổi bay trong khi anh ta cũng thoát ra được mà không bị tổn hại gì. Anh ngáp dài, “Tối qua tôi ngủ không ngon nên chỉ dùng 30% sức lực.”

Khuôn mặt thanh niên tóc bạc giật giật: “Tôi chỉ dùng 20% thôi.”



“Ồ xin lỗi, tôi vừa nói là 30 phải không? Ý tôi là 10.”

“Hừm. Ý tôi là 5.”

Jeraldine không nói nên lời trước cuộc trao đổi này. ‘Họ đang cạnh tranh? Ngay bây giờ?’

Lục Âm không biết tại sao hắn lại cảm nhận được sự uy hϊếp mãnh liệt từ thanh niên tóc bạc. Dường như thanh kiếm bướm đó luôn lơ lửng trên đầu anh, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào. Đó là lý do tại sao anh ấy luôn khệnh khạng; đó là một hành động để đảm bảo rằng anh ta sẽ không trở thành nạn nhân của một cuộc tấn công bất ngờ. Khi vô số nhánh cây xuất hiện từ mọi hướng và phong tỏa không gian mà chúng đang ở, cuối cùng anh ấy trở nên nghiêm túc, “Hãy nhắm vào cơ thể chính, nếu không chuyện này sẽ không có kết thúc.”

Thanh niên tóc bạc gật đầu: “Mấy ngày nay ta chơi đùa quá nhiều, nếu không ta có thể giải quyết chuyện này một mình.”

“Nếu tôi không cố gắng đi đâu đó sớm thì tôi sẽ dùng thứ này để tập luyện.”

Thanh niên mỉm cười, dẫm lên một cành cây, lao về phía thân cây. Lục Âm ném Jeraldine xuống đất, cảnh báo cô hãy tự bảo vệ mình khi anh đi theo. Cả hai nhanh chóng tiến lại gần cái cây.

Trở thành Melder là một bước quan trọng trong quá trình rèn luyện của một người. Cảnh giới đó là đỉnh cao của cơ thể con người, nơi mà nhiều người tu luyện sẽ bị mắc kẹt đến hết cuộc đời. Chỉ khi họ vượt qua giới hạn của chính mình thì họ mới có thể thăng tiến và trở thành Explorer. Hầu hết các học viên ưu tú đều là Sentinels, nhưng vẫn có nhiều Melder ở độ tuổi đó hơn Sentinels có thể đối mặt với những sinh vật cấp Melder. Mặc dù cái cây không thực sự thông minh nhưng nó rất to lớn và dường như có nguồn năng lượng dự trữ vô hạn. Ở một khía cạnh nào đó, việc đánh bại nó khó hơn nhiều so với Melder bình thường.

Thanh kiếm bướm của anh chàng tóc bạc biến thành một ngôi sao chổi màu trắng bắn về phía cái cây, trong khi hình ảnh mơ hồ của ngôi sao thứ hai xuất hiện trong Cosmic Palm của Lục Âm. Cả hai đòn tấn công đều tiếp đất gần như cùng một lúc và đánh vào cùng một điểm, làm nứt bề mặt cứng của cái cây ngay lập tức. Hai người xuyên thẳng qua thân cây, bay ra xa trăm mét, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng, sinh vật to lớn ngã xuống đất, dây leo phủ kín mặt sông.

Cả hai nhìn nhau sau đòn tấn công kết hợp đó; giờ đây họ đã hiểu rõ hơn về sức mạnh của đối phương. Ý nghĩ giống nhau lóe lên trong tâm trí cả hai; ‘người này đã trở nên mạnh mẽ hơn.’

Ở phía bên kia cái cây, Jeraldine là người choáng váng nhất. Thực vật đột biến thì dễ né tránh, nhưng đâm thủng vỏ cây của chúng thì khó. Mặc dù cô chưa từng đấu tay đôi với Veron nhưng cô chắc chắn rằng ngay cả anh ta cũng không có khả năng làm bị thương cái cây này. Hai người này thậm chí còn mạnh hơn học viên đứng đầu trường của cô ấy sao?

------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ giờ mình thay đổi từ “tu sĩ” thành “người tu luyện” để phù hợp hơn. Xin lỗi vì sự bất tiện này.