Tống Châm cạn lời nhìn Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều tỏ vẻ hợp tình hợp lý, nghiêng đầu nói: "Nếu cậu muốn về nhà cũng được."
Tống Châm thầm nghĩ tớ về cái rắm nhá! Đã trễ thế này, ba cậu chắc chắn sẽ tra hỏi.
Cậu chơi một ngày, lại khóc một hồi, thoạt nhìn uể oải không còn sức cãi nhau với Quan Vô Kiều, hai người cùng nhau lên xe, cậu mơ màng ngủ được hơn 10 phút, lần nữa mở mắt thì đã đến cửa khách sạn.
Sảnh khách sạn sáng rực đèn, hành lang thoang thoảng mùi thơm, phòng thoạt nhìn xa hoa thoải mái, nhưng Tống Châm không hề thích ở khách sạn, cậu mỗi lần ở khách sạn đều sẽ bị ốm vặt, không sốt thì là đau bụng, cho dù là khách sạn mấy sao. Cậu nhìn Quan Vô Kiều, sự bất mãn với người trước mặt đạt tới đỉnh điểm, cậu giãy ra khỏi tay Quan Vô Kiều tay, bò lên giường, chuẩn bị ngủ trước một lúc, dù sao mai cũng không đi học, buổi tối thức đêm không sợ dậy trễ.
Quan Vô Kiều đi tới bên cạnh cậu, giúp cậu dém chăn, nói: "Tôi đi xuống mua chút đồ ăn vặt."
Tống Châm giả vờ không nghe thấy, ôm chăn ngủ, cũng không biết qua bao lâu, điện thoại vang lên, cậu bực mình đạp không khí mấy cái, sờ điện thoại thì thấy là ba mình.
Tống Sùng Châu gọi điện thoại cho cậu, hỏi thăm mấy câu, chỉ là dạo gần đây Tống Châm rất có thể phải tạm nghỉ học nên ông gọi thường xuyên hơn chút, lúc Tống Sùng Châu hỏi còn đủ tiền tiêu không, nước mắt Tống Châm rơi đầy mặt, nhưng cậu chưa kịp nói không đủ, Quan Vô Kiều đã đẩy cửa đi vào, Tống Châm đành phải nói: "Vẫn tạm, đủ tiêu.". Đọc 𝐭𝘳u𝗒ệ𝘯 𝐭ại ﹛ 𝐭𝘳ù𝑚𝐭𝘳u𝗒 ệ𝘯.v𝘯 ﹜
Quan Vô Kiều xách một đống đồ ăn vặt về, hắn đặt túi đồ trên sàn đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Châm, đúng lúc Tống Sùng Châu nói: "Con với Tiểu Quan làm sao quen biết nhau vậy?"
Tống Châm giật thót, ăn ngay nói thật, "Quen nhau lúc chơi bóng rổ chung ạ."
"Trước có phải dì nhờ con đưa quà cho Tiểu Quan đúng không?"
Tống Châm nói: "Vâng."
"Nếu sau có chuyện như vậy nữa, con cảm thấy khó xử thì cứ nói thẳng với dì là được." Tống Sùng Châu nói.
Quan Vô Kiều nghe Tống Sùng Châu nói, lập tức hiểu được ý ông, có lẽ Tống Sùng Châu nghe nói hắn không phải người tốt tính gì, sợ Tống Châm làm sứ giả bị mình bắt nạt. Thực tế cũng không khác với Quan Vô Kiều nghĩ là bao, tình cảm của Tống Sùng Châu với Lâm Ảnh cảm không tệ, nhưng ông chỉ có một đứa con trai là Tống Châm, Tống Sùng Châu từng nghe được một ít sự tích của Quan Vô Kiều, không có ấn tượng tốt với hắn lắm.
Đầu óc Tống Châm vốn không tốt bao nhiêu, lại vừa mới tỉnh ngủ, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng đồng ý.
Quan Vô Kiều nheo mắt, đột nhiên ghé vào trên vai Tống Châm, hôn lên cổ cậu, tay Tống Châm run lên, suýt chút ném điện thoại đi.
Cậu đẩy mạnh Quan Vô Kiều ra, Quan Vô Kiều lại nắm lấy tay cậu đè trên giường, Tống Châm bị dọa không nhẹ, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, cũng may Tống Sùng Châu không nói thêm gì nữa, dặn dò cậu chú ý nghỉ ngơi, sau đó cúp máy.
Tống Châm bất mãn nhìn Quan Vô Kiều, không ngờ Quan Vô Kiều lại đánh phủ đầu trước, "Ba cậu sau lại nói xấu người khác sau lưng như vậy chứ?"
Tống Châm nói: "Ông ấy nói xấu ai?"
"Ngoại trừ tôi thì còn ai nữa." Quan Vô Kiều nói: "Ba cậu không thích tôi, làm sao bây giờ đây, Tống Châm."
Tống Châm lầm bầm nói: "Ông ấy không thích cậu thì không thích cậu thôi, cậu lại không gặp ông ấy."
"Tôi sao lại không gặp ông ấy được?"
"Sau 2 tháng 24 ngày cậu sẽ không còn là bạn trai của tớ nữa." Tống Châm nói theo lẽ thường.
Quan Vô Kiều dường như không ngờ Tống Châm sẽ nói vậy, hắn vẫn cố hỏi: "Cậu cảm thấy ở bên tôi không tốt sao?"
Thù mới hận cũ nảy lên trong lòng Tống Châm, cậu đột nhiên sinh ra một tia dũng khí, dũng cảm nói: "Không tốt, tớ không thích cậu tẹo nào."
Quan Vô Kiều im lặng một lúc, hỏi cậu: "Vì sao?"
Tống Châm thầm nghĩ tội ác của cậu nhiều không kể xiết, tớ lười nói, nói nhiều sẽ rơi nước mắt. Cậu dứt khoát hóa thành đà điểu chui người lại vào trong chăn, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Quan Vô Kiều xốc chăn lên, nói với cậu: "Cậu ghét tôi vậy sao?"
Tống Châm đáp: "Không muốn trả lời."
Quan Vô Kiều nói: "Không muốn trả lời có nghĩa là ghét, bởi vì tôi chọc cậu giận phải không?"
Tống Châm liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào, Quan Vô Kiều lật Tống Châm qua, "Tôi bồi thường cho cậu một chút, được không?"
Tống Châm còn chưa kịp nói gì, đã thấy Quan Vô Kiều cúi đầu, hôn một cái trên bụng mình, sau đó bên dưới chợt lạnh, Quan Vô Kiều cởϊ qυầи đùi cậu ra, ném xuống cuối giường.
Tống Châm rất trắng, đùi chưa từng phơi nắng trắng đến lóa mắt, Quan Vô Kiều bóp đùi cậu, kéo qυầи ɭóŧ xuống, cúi đầu.
Tống Châm kêu lên một tiếng bịt chặt miệng, cậu chưa bao giờ nếm trải cảm giác này, vậy nên chờ đến khi kết thúc, nhìn cái gì cũng thấy chập chờn biến dạng, cậu yếu ớt nằm ngửa trên giường, Quan Vô Kiều nhẹ lau miệng, làm động tác nuốt, dịu dàng hôn eo, bụng cậu, hôn đến mức Tống Châm có chút thiếu oxy.
Sau đó, Quan Vô Kiều giúp cậu mặc lại quần, đưa nước cho cậu uống còn mình đi tắm rửa, Tống Châm nằm trên giường ngẩn ngơ, chờ Quan Vô Kiều tắm xong đi ra cậu cũng nhanh chóng chui vào phòng tắm.
Lúc cậu ra Quan Vô Kiều đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, Tống Châm ngồi xuống bên cạnh hắn, xấu hổ chọc chọc hắn, "Quan Vô Kiều."
"Sao vậy?" Quan Vô Kiều sờ mái tóc ngắn gần khô của cậu, "Muốn tôi sấy tóc giúp cậu sao?"
Tống Châm lắc đầu, chột dạ cầm điện thoại lên nhìn, nhìn một lúc, cậu lại chọc Quan Vô Kiều, nhỏ giọng nói: "Quan Vô Kiều."
"Hửm?"
Tống Châm như sợ mình nói lớn quá bị muỗi ngoài cửa sổ nghe được, cậu bò đến bên người Quan Vô Kiều, ghé vào tai hắn thì thầm: "Cậu có thể làm cho tớ thêm một lần nữa được không..."