Anna và Reyna tạm biệt nhau ở con ngõ nhỏ dẫn về nhà. Trước khi rẽ vào ngôi nhà gỗ quen thuộc, Anna ngoái lại nhìn Reyna, vẫy tay chào.
“Ngủ ngon nhé, chị Reyna! Ngày mai gặp lại!"
Reyna mỉm cười đáp lời, còn Anna thì nhanh chân chạy vào nhà. Mẹ cô bé đang ngồi trong phòng khách, đôi tay bận rộn đan một chiếc áo len mới. Thấy Anna bước vào, bà ngẩng lên mỉm cười:
"Con về rồi à, Anna? Mau đi ngủ sớm đi nhé. Trăng lên cao rồi."
"Dạ, con biết rồi ạ!" Anna nhanh nhảu đáp. Sau đó, cô bước về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại cẩn thận.
Phòng ngủ của Anna là một không gian nhỏ nhưng ấm áp, với những bức tranh vẽ đủ loại dán kín trên tường. Giữa phòng, có một chiếc bàn nhỏ bày sẵn giấy và bút vẽ, nơi cô bé thường ngồi tỉ mẩn với những suy nghĩ và ước mơ của mình. Cô ngồi xuống bàn, trái tim vẫn rộn ràng với câu chuyện của bà giữ làng.
Lấy ra một tờ giấy trắng, Anna bắt đầu vẽ. Bút chì lướt trên giấy, từng nét từng nét hiện lên một hình ảnh lung linh trong tâm trí cô. Cô vẽ một nữ thần với dáng vẻ thanh tao, mái tóc dài cuộn lên như những làn gió, xung quanh là ánh sáng lấp lánh như hàng ngàn vì sao. Nữ thần đang cầm một ngôi sao rực rỡ – ngôi sao của vũ trụ, nơi chứa đựng quyền năng của ánh sáng, không khí, tự nhiên, lửa, và nước. Đôi mắt của nữ thần sáng ngời, mang theo sức mạnh và sự che chở.
Vẽ xong, Anna đặt bút xuống, đôi mắt chăm chú nhìn bức tranh. Cô ngắm nữ thần với vẻ mặt ngưỡng mộ, khẽ thì thầm như đang nói chuyện với chính Aelina:
"Aelina ơi, em sẽ trở thành người đầu tiên nắm giữ ngôi sao cuối cùng ấy. Em sẽ bảo vệ làng mình, sẽ giống như chị – mạnh mẽ và dũng cảm. Chị hãy dõi theo và trao ngôi sao cho em nhé. Em sẽ không làm chị thất vọng đâu."
Nói xong, Anna cẩn thận dán bức tranh mới vẽ lên bức tường gần giường ngủ. Cô bé mỉm cười, trong lòng tràn đầy niềm tin. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, khiến bức tranh lấp lánh như chính ngôi sao vũ trụ trên tay nữ thần. Anna nhẹ nhàng leo lên giường, kéo chăn ấm áp lên người. Cô nhắm mắt, lòng thầm mơ về một ngày mình sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Bên ngoài, ánh trăng vẫn dịu dàng tỏa sáng, như đang lắng nghe lời thì thầm của cô bé nhỏ nhắn với ước mơ lớn lao.
Đêm dần trôi, ánh trăng từ từ rút khỏi cửa sổ phòng ngủ của Anna, để lại không gian lặng lẽ và tĩnh mịch. Anna chìm vào giấc ngủ, với trái tim vẫn rung động bởi những lời thì thầm ban nãy. Nhưng giấc ngủ của cô bé không êm đềm như thường ngày. Từng hình ảnh lạ lẫm, kỳ quái bắt đầu hiện ra, đưa cô vào một thế giới khác lạ, nơi nỗi sợ và sự hỗn loạn bao trùm.
Anna thấy mình đang đứng trong một nơi lạnh lẽo, tối tăm. Bốn bề là bóng đêm đặc quánh, không có lấy một tia sáng. Những cơn gió lạnh buốt rít lên từng hồi như những tiếng thở dài, làm cô rùng mình. Mặt đất dưới chân cô ẩm ướt, nhầy nhụa, phát ra những âm thanh nhói tai mỗi khi cô di chuyển. Anna nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ như đang bóp nghẹt mình.
Trong bóng tối ấy, một tiếng rêи ɾỉ vang lên. Anna giật mình, cố gắng nhìn về phía âm thanh ấy. Dường như ở một nơi xa xăm, có thứ gì đó đang chuyển động. Cô bé tiến bước chậm rãi, đôi tay run run lần mò trong bóng đêm.
Rồi, từ nơi tối tăm đó, hiện ra một cảnh tượng làm trái tim cô thắt lại. Nữ thần Aelina – với vẻ đẹp thanh tao và sức mạnh rực rỡ mà Anna từng vẽ – giờ đây đang bị giam cầm trong một chiếc l*иg làm bằng những dây xích đen tối. Thân hình của nữ thần hốc hác, những ánh sáng quen thuộc xung quanh cô đã bị dập tắt, chỉ còn lại sự mờ nhạt. Trên tay, trên chân của Aelina, những vết thương in hằn, rỉ máu. Dây xích như những con rắn đen quấn chặt lấy, không ngừng siết chặt, hành hạ cô.
“Aelina!” Anna hét lên, mắt cô mở to trong hoảng sợ. Cô muốn lao đến, muốn cứu lấy nữ thần, nhưng đôi chân dường như không thể nhấc lên được. Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt, bất lực giữa thế giới tối tăm này.
Nữ thần Aelina ngước mắt lên nhìn Anna, đôi mắt của cô rực sáng lên trong bóng tối. Đó là ánh sáng của hy vọng, của sức mạnh mà bóng đêm không thể dập tắt. Giọng của Aelina vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng:
“Anna… em là niềm hy vọng cuối cùng. Chỉ có em mới có thể giải thoát cho ta... và bảo vệ làng khỏi bóng tối này.”
Anna sững sờ, trái tim đập loạn xạ. Cô muốn nói điều gì đó, muốn hỏi nữ thần làm cách nào để giúp, nhưng âm thanh cứ nghẹn lại trong cổ họng. Nữ thần tiếp tục:
“Hãy mạnh mẽ lên... ngôi sao cuối cùng… nó chờ em… Hãy tìm sức mạnh trong chính trái tim em, Anna.”
Những lời của Aelina đột nhiên bị át đi bởi tiếng gầm rú của bóng tối xung quanh. Chiếc l*иg xích siết chặt hơn, và nữ thần hét lên trong đau đớn. Anna hoảng hốt hét lên gọi tên Aelina, nhưng mọi thứ xung quanh bắt đầu xoáy tròn, kéo cô rơi vào một vực sâu hun hút. Bóng tối nuốt chửng lấy tất cả.
Và rồi, Anna bừng tỉnh. Cô ngồi bật dậy trên giường, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trán. Căn phòng vẫn chìm trong bóng đêm, nhưng ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô. Anna đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim mình đang đập mạnh mẽ. Lời thì thầm của nữ thần còn vang vọng trong tâm trí cô: “Hãy mạnh mẽ lên... ngôi sao cuối cùng…”
Cô ngồi đó, ánh mắt kiên định nhìn về bức tranh của nữ thần trên tường. Aelina đang cần cô. Ngôi sao cuối cùng đang chờ đợi cô. Và dù lòng còn lo sợ, Anna biết rằng mình phải dấn thân vào hành trình này, vì đó là định mệnh của cô.