Chương 7

Đối với chuyện Cố Trạch Nguyên nói lúc trước anh đã hát cho Tô Tinh nghe bài Ngày Nắng, thật sự cô không có chút ấn tượng nào.

Cố Trạch Nguyên và Tô Thần đánh nhau trước cửa phòng thu, Tô Thần xem như còn giữ chút lý trí, biết Cố Trạch Nguyên sắp tới sẽ có buổi biễu diễn nên không đánh vào mặt anh, còn Cố Trạch Nguyên tuy giảm lực nhưng do phòng vệ quá mức nên vô tình đấm vào khóe miệng Tô Thần.

Tô Thần ghi thù lần một.

Cậu muốn tán tỉnh em gái tôi mà còn dám đánh tôi?!

Vì vậy ngày hôm sau, Tô Thần không cho Tô Tinh đi làm, vốn Tô Tinh không cần nghe lời Tô Thần, nhưng bây giờ cô thật sự không biết dùng thái độ gì để đối mặt với Cố Trạch Nguyên.

Không nói không rằng đi gặm môi cô, sàm sở cô, Cố Trạch Nguyên mặc áo mũ chỉnh tề trông rất đẹp trai thế kia chính là một tên cầm thú, tuy cô không chống đỡ nổi thế nhưng vẫn luôn tránh né.

Thế mà điều cô không ngờ là cô muốn tránh thì Cố Trạch Nguyên lại tìm tới tận cửa.

Chỉ nghỉ một ngày nên cô không gọi cô nàng bạn thân, chỉ một mình đi dạo phố, mua vé xem phim, ôm bắp rang bước vào rạp.

Sau khi chia tay Lương An, Tô Tinh đã tập thành rất nhiều thói quen tốt khi một mình, một mình đi xem phim, một mình ăn cơm, một mình đi dạo phố, tự do thoải mái không thôi, nhưng người tự tại như cô không ngờ đi một mình lại đυ.ng phải bạn trai cũ và bạn gái mới của anh ta.

Đôi cẩu nam nữ đó ngồi sau lưng cô, cô vừa vào đã đυ.ng mặt họ.

Tô Tinh đau đầu vô cùng, rời đi thì chứng tỏ mình sợ, còn ở lại làm cô thấy chán ghét chính mình.

Mắt thấy phim sắp chiếu, Tô Tinh đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, chợt sau lưng có người đến gần ôm cô vào lòng, Tô Tinh kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Cố Trạch Nguyên đeo khẩu trang che kín mũi, mũ lưỡi trai kéo thấp chỉ chừa lại đôi mắt đen nhánh.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Anh…” Tô Tinh định hỏi sao anh lại ở đây, nhưng mắt liếc thấy đôi cẩu nam nữ đang dùng ánh mắt dò xét nhìn sang thì lập tức xoay người nắm tay Cố Trạch Nguyên, “Giang hồ cứu cấp”.

Cố Trạch Nguyên luôn đi theo Tô Tinh đến rạp, vì chú ý đến tình huống này mới định đi lên giải vây cho cô, vậy mà không ngờ đột nhiên Tô Tinh nắm tay anh, anh sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng lại, trở tay nắm chặt tay Tô Tinh, cùng nhau đi vào.

Thân hình Cố Trạch Nguyên cao lớn, quần áo màu đen lộ ra khi thế bức người, nhắc cũng trùng hợp thật, hôm nay Tô Tinh mặc áo khoác màu tối, vả lại ánh đèn trong rạp chiếu phim mờ tối, nhìn sơ qua còn nghĩ đây là đồ đôi.

Hai người bình tĩnh đi tới, ngồi vào chỗ ngồi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho Lương An và bạn gái của anh ta một cái, nhanh chóng xoay người ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống cô muốn buông tay Cố Trạch Nguyên ra nhưng anh không hề buông tay, sau lưng còn có người, Tô Tinh không dám làm ra động tác quá lớn, chỉ có thể nắm tay hạ quyết tâm, tiến sát lại bên tai Cố Trạch Nguyên.

“Anh mau buông tay tôi ra!”

Cố Trạch Nguyên cười khẽ, cũng tiến sát lại bên tai cô: “Không buông.”

Tô Tinh vừa thẹn vừa giận, đặt bắp rang xuống đánh vào cánh tay của Cố Trạch Nguyên.

Cách thức sống chung này vừa mập mờ vừa đầy mùi thuốc súng, nhưng trong mắt người khác, có lẽ hành động của hai người giống như những cặp đôi yêu nhau đang đùa giỡn thân mật.

Lương An ở phía sau vốn nhìn thấy Tô Tinh đi một mình còn định đứng lên nhạo báng vài câu, dù sao lúc chia tay Tô Tinh đã thẳng thắn đăng tin anh ta lên diễn đàn trường, khiến anh ta trở thành tra nam trong miệng mọi người. Tuy thế gia cảnh Tô Tinh rất tốt, đường đi thuận buồm xuôi gió, anh ta không tìm được cơ hội đáp trả lại cô, thật vất vả mới tìm được một lần bỏ đá xuống giếng, ấy vậy còn chưa kịp vui vẻ thì hộ hoa sứ giả đã đến.

Mặt Cố Trạch Nguyên không có biểu cảm gì, chỉ cần khí thế và thân hình cao lớn của anh đã đủ chèn ép nhiều tình địch đang lẩn trốn.

Ánh mắt Tô Tinh cũng khá lắm, mặc dù nhân phẩm Lương An tồi tệ nhưng dáng người đúng là kiểu động vật vô hại, Lương An ngồi phía sau quan sát Cố Trạch Nguyên một lúc rồi đá chân và ghế của Tô Tinh.

“Thế giới nhỏ quá đi, đi xem phim trong rạp còn gặp được bạn gái cũ và bạn trai mới của bạn gái cũ, nhưng Tô Tinh của chúng ra có tiền như vậy, đổi bạn trai cũng không mấy khó, bạn trai này của cô tốn bao nhiêu tiền nuôi dưỡng thế?”



Sau khi chia tay, Tô Tinh đã nhìn rõ bộ mặt thật của Lương An, bây giờ thấy anh ta thế này, cô không những thấy đau lòng mà còn cực kỳ mừng rỡ vì mình đã sớm bỏ anh ta.

Tô Tinh là một hoàng hoa đại khuê nữ nên cô nhịn, bị Lương An nói thành người không thỏa mãn, thành phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi, cô định phản bác lại thì Cố Trạch Nguyên đã mở miệng trước.

“Vậy chi bằng anh nói trước xem, cô ấy nuôi anh tốn bao nhiêu tiền rồi?”

Mặt Lương An lập tức biến sắc, chuyện hai người chia tay ầm ĩ đến trên diễn đàn của trường, có người có lòng tốt còn thống kê số tiền mà Tô Tinh đã bỏ ra cho Lương An. Nào là giày, đồng hồ của những nhãn hiệu nổi tiếng, hơn nữa lúc Lương An gây dựng sự nghiệp thì đều lấy tiền từ chỗ Tô Tinh, ở thời điểm Tô Tinh còn chưa nhận ra, Lương An đã đòi hỏi không ít tiền của cô từ trong bóng tối, nhiêu đó cộng lại cũng là một khoản không nhỏ.

Lúc Tô Tinh nhìn thấy tổng số tiền đó, khóc cực kỳ bi thảm, khó trách cô không dành dụm được tiền, hóa ra do mình lấy đi nuôi con sói mắt trắng.

Lương An không đáp lại, Tô Tinh nhịn cười cực khổ.

Cố Trạch Nguyên như bừng tỉnh hiểu ra ồ một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy anh biết cô ấy tốn bao nhiêu tiền cho tôi không?”

“Bao nhiêu?” Lương An hỏi ngược lại.

Cố Trạch Nguyên nói ra một con số, chính là tổng doanh thu vào năm trước của anh vừa mới được công bố gần đây.

Thời gian trở lại đây, nhân khí của Cố Trạch Nguyên dâng cao, vé xem concert phải may mắn lắm mới mua được, Tô Thần cũng dựa vào lá bài chủ chốt là Cố Trạch Nguyên để trở mình trong mắt của cha, hoàn toàn thay đổi từ thiếu gia nhà giàu thành người tuổi trẻ tài cao.

Cho nên khi Cố Trạch Nguyên nói ra con số này, đừng kể Lương An và bạn gái anh ta mà ngay cả Tô Tinh cũng giật mình kinh ngạc.

Nhưng khi thấy sắc mặt tái mét của Lương An thì Tô Tinh lại vui vẻ không thôi.