Chương 9: Thương nhân không sợ chết

Một miếng đậu phụ giá năm xu hôm nay làm được ba mươi miếng, ba năm mười lăm...

Một trăm năm mươi văn tiền!

Dương Đức Lợi cầm theo một số tiền lớn cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Một đấu gạo hơn mười cân năm xu là đủ mua rồi, số tiền này có thể mua được ba mươi đấu gạo.

Dương Đức Lợi chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!

Một số thương nhân phân chia 30 miếng đậu phụ và một người trong số đó mỉm cười hỏi: "Giả lang quân, có thể làm thêm món đậu phụ bạch ngọc này không?"

Một thứ đồ tốt có thể kiếm tiền vậy mà một ngày chỉ làm 30 miếng như vậy làm sao kiếm tiền?

“Dễ nói.” Giả Bình An gật đầu nhưng lại không chịu nói mỗi ngày có thể làm được bao nhiêu đậu phụ.

Làm đậu phụ như thế nào, có khó không, một ngày có thể làm được bao nhiêu những thứ này đều nằm trong đầu của Giả Bình An, hắn cố ý không nói ra chẳng qua là do hắn xấu tính không muốn tiết lộ điều này làm cho những thương nhân kia ngứa ngáy, khó chịu.

Về việc liệu những thương nhân này có bỏ cuộc vì lượng đậu phụ họ bán hàng ngày quá ít và họ cảm thấy không kiếm được tiền mà từ bỏ hay không thì Giả Bình An cho rằng là sẽ không.

Người giàu thường muốn gì? Không phải chỉ là những thứ mới mẻ hay sao? Những thương nhân này dùng đậu phụ để cạy cửa những người giàu có đó, việc này có rất nhiều lợi ích! Mục đích chính ở đây không phải là kiếm tiền mà là thúc đẩy và chắp nối, hàn gắn các mối quan hệ. Giống như thế hệ sau, các món hàng xa xỉ đắt tiền bán như thế vô số người vẫn đổ xô đi mua, có người không vì bản thân mà lao vào mua hàng mà là họ sẵn sàng trả giá cho danh nghĩa hàng xa xỉ.

Lúc này bỗng một đứa trẻ từ bên cạnh chạy ra vừa nhìn thấy Giả Bình An liền hét lớn: "Sao chổi ở đây, chạy mau!"

Một số thương nhân đang suy nghĩ về cách làm thế nào để đưa đậu phụ mở rộng ra trong thị trường hàng cao cấp nghe thấy vậy thì chậm rãi nhìn về phía Giả Bình An.

Việc về ngôi sao chổi đã truyền ra ngoài rồi nhưng tình hình cụ thể thì trước mắt những người ngoài thôn cũng không rõ ràng lắm.

Ngôi sao chổi hóa ra lại là Giả Bình An cái người làm ra đậu phụ?

Trong phút chốc mấy thương nhân sắc mặt tái nhợt, một người trong số đó ngồi sụp xuống đất kêu lên: "Hôm nay lão tử chết chắc rồi!"

....

Mấy thôn dân ở phía sau xem náo nhiệt không khỏi lắc đầu thở dài, thầm nghĩ Giả Bình An ngôi sao chổi này thật sự là một tên lừa đảo, những thương nhân kia trở về cũng không biết sẽ xui xẻo như thế nào.

Giả Bình An biết rằng tai tiếng của ngôi sao chổi sẽ từ từ lan truyền cuối cùng lan đến thành Trường An, vì vậy hắn rất bình tĩnh nói: "Ngày mai vào giờ này ở đây vẫn bán đậu phụ ai muốn có thể đến."

Nói xong hắn quay người đi vào mấy thôn dân thấy vậy vội vàng tránh đi như tránh tà, tránh ôn dịch.

Dương Đức Lợi cầm một cái giỏ trong tay đi theo sau Giả Bình An cảm thấy vô vọng, thấp giọng nói: "Bình An, chỉ e là họ sẽ không dám đến nữa?"

Việc kinh doanh đậu phụ này vừa mới bắt đầu nếu các thương nhân đều sợ không dám đến nữa bọn họ làm thế nào kiếm được tiền?

Điều mà Dương Đức Lợi hối hận nhất lúc này là ban nãy biểu đệ không bán công thức này đi nếu bây giờ muốn bán thì chắc chắn cũng không ai trả giá cao.

Nghĩ đến đại kế hoạch làm giàu của Giả gia bị sụp đổ hắn không khỏi đau lòng.

“Cái này không cần lo lắng.” Giả Bình An ngữ khí rất kiên định.

Thành thật mà nói môi trường kinh doanh của Đại Đường ít nhất là ở thời điểm này không tính là tốt và nó không thể so sánh được với nhà Tống.

"Thương nhân là như nào?" Giả Bình An vốn là không muốn nói ra, nhưng hắn nghĩ đến việc phụ mẫu mất hết chỉ có vị biểu huynh nào một mực chăm sóc nguyên thân cả 4 năm nay, hắn là người thân duy nhất của hắn cho nên hắn có vài phần kính trọng.

“Chính là kiếm tiền thôi.” Dương Đức Lợi cả đời sống ở nông thôn nên hiểu biết cũng chỉ có một chút đó.

"Một cuộc làm ăn mà có 5 phần lãi thì thương nhân mới dám mạo hiểm, còn nếu có chắc 10 phần lãi thì thương nhân dám liều cả cái mạng đi làm..."

Sao chổi khắc người đây chỉ là một khái niệm hão huyền cũng không có tiêu chuẩn để đo lường và đánh giá. Ví dụ nói lão Giả gia sẽ khắc ai hoặc không khắc ai?

Trong hoàn cảnh như vậy các thương nhân lùi bước vậy mới là chuyện kỳ quặc.

Hắn có kiến thức hàng ngàn năm vượt xa Dương Đức Lợi và những người đó vì vậy hắn tràn đầy tự tin.

Thôn trưởng Dương Trung Thuận đang chăm sóc phu nhân thì một người hàng xóm bước ra ngoài và hào hứng nói: "Sao chổi, sao chổi quả đúng là sao chổi!"

Dương Trung Thuận sửng sốt, "Hắn lại làm sao?"

Người hàng xóm nói: "Giả Bình An đó không biết đã làm cái gì ... đậu phụ... thậm chí còn thu hút một số thương nhân đến mua nhưng sắc mặt của những thương nhân đó thay đổi chóng mặt sau khi nghe tin hắn là một ngôi sao chổi…. có vẻ như hắn sẽ không thể tiếp tục mối làm ăn này. "

“Haizaa!” Dương Trung Thuận thở dài đứng dậy đi ra khỏi phòng nói: “Năm đó ta nhớ có một vị đại Nho (nhà thông thái) lợi hại đi ngang qua Dương gia ổ của chúng ta, lúc đó Giả Bình An còn định đi cầu kiến đại khái cũng muốn tìm một cơ duyên, vừa định ra khỏi nhà thì bị một con chó đuổi theo bộ dạng chật vật không tả nổi... chờ đến lúc hắn trốn được con chó rồi mới đi tìm thì vị đại Nho đã rời khỏi Dương gia ổ từ lâu rồi. Có thể thấy người này không chỉ khắc người khác mà còn khắc cả chính mình, chuyện này... là bình thường?"

Mọi người đều cho rằng chuyện sao chổi gặp xui xẻo là chuyện bình thường.

"Chỉ là đậu phụ bạch ngọc của hắn..."

Người hàng xóm tiếc nuối nói: "Theo tình hình này hắn muốn bán công thức làm món ăn kia e là cũng không còn được giá, lần trước có người trả hắn một xâu tiền chỉ để mua công thức đó nhưng hắn không bán, lần này nếu muốn bán nhiều nhất cũng chỉ có thể là vài văn tiền. Dù sao Giả Bình An cũng không có mệnh làm giàu!"

Dương Trung Thuận nói: "Ngươi trông chừng hắn, từ khi ra đời hắn đã không ngừng gặp xui xẻo, khắc cả một đường dài bản thân cũng trở nên đen đủi theo làm việc gì cũng không thuận lợi. Người như vậy làm sao có thể giàu được?"

...

“Biểu huynh, huynh đi mua cho đệ hai mươi cân đậu.” Sau khi về đến nhà Giả Bình An liền giao phó việc này.

Dương Đức Lợi sợ là biểu đệ bị phát sốt không khỏi đưa tay sờ trán hắn "Những thương nhân kia sợ là không dám tới nữa đâu."

“Huynh chỉ cần quản việc đi mua thôi.” Giả Bình An nghĩ tới gạo lúa mì lập tức có hứng thú, “Biểu huynh nhân tiện mua một ít gạo chúng ta làm một bữa cơm ăn đi.”

Nghĩ đến cơm, hắn có chút không nhịn được.

Dương Đức Lợi tuy trông gầy gò nhưng hắn khá khỏe một lúc lâu sau đã đem các thứ Giả Bình An cần mang về. Giả Bình An đích thân xuống bếp, hắn làm cơm chiên trong một cái nồi tương tự như kiềng đồng dọa Dương Đức Lợi sợ hãi một phen.

"Bình An đệ từ khi nào lại biết nấu ăn?"

Sau khi cô phụ và cô mẫu mất từ trước đến nay vẫn luôn là Dương Đức Lợi chăm sóc Giả Bình An, Giả Bình An chưa từng xuống bếp mà nay lại thấy nấu cơm không khỏi làm Dương Đức Lợi bất ngờ.

Nhưng hiện tại hắn ăn cơm chiên tựa như muốn nuốt chửng cả lưỡi.

Đúng!

Đây là một vấn đề.