Chương 56: Thế phong nhật hạ

Giả Bình An có chút nghi hoặc "May mắn?"

"Phải." Dương Trung Thuận hai mắt bốc hỏa: "Ngươi có biết Lưu gia đã phát tài rồi không? Hắn sắp đi kinh thành Trường An mở tửu quán rồi. Đối thủ của hắn mấy lần gặp chuyện xui xẻo phải đến y quán trị liệu."

Dương Trung Thuận thân thể run lên tựa hồ muốn xông tới.

Kể từ khi ngày bị Lưu Gia đâm ngã ngày hôm đó, lưng của Giả Bình An vẫn còn đau và đến hôm nay nó vẫn chưa lành vì vậy có ấn tượng rất sâu sắc.

"Hắn gặp may mắn rồi?"

Mẹ kiếp!

Giả Bình An có chút bồn chồn.

Sau khi đâm ngã lão tử, Lưu Gia vậy mà lại phát tài? Đối thủ của hắn còn gặp chuyện xui xẻo?

Đây... Chẳng lẽ lão tử trở thành "thiện tài đồng tử rồi?"

--------- Thiện Tài đồng tử: Thiện Tài là một cậu bé người Ấn Độ, con trai của một vị trưởng giả ở Phúc Thành, từ khi mang thai cho đến lúc sinh ra Thiện Tài đồng tử thì trong nhà tự nhiên xuất hiện nhiều điềm lành và các thứ trân bảo quý hiếm, vì thế trưởng giả đặt tên cho con là Thiện Tài (của cải tốt lành).

Giả Bình An xòe bàn tay ra khép năm ngón tay lại và cẩn thận nhìn vào khoảng cách giữa các ngón tay....

Người ta đồn rằng người có khẽ hở giữa các ngón tay lớn thì không giữ được tiền, khẽ hở tay hắn... to đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Lúc Giả Bình An đi ra, thôn dân trong làng đã biết tin, lúc này đều yên lặng đi ra khỏi nhà nhìn chằm chằm vào hắn.

"Thôn trưởng, tại sao ánh mắt của họ trông giống như ánh mắt của những con sói vậy?" Giả Bình An có chút sợ hãi.

Dương Trung Thuận nhìn hắn: "Bọn họ đều muốn đâm ngươi ngã xuống, ta cũng muốn thử đâm vào ngươi."

Giả Bình An rùng mình vội vã đi về phía trước.

Hắn ta cảm thấy mình như trở thành Đường Tăng, sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị cấu xé.

Nhìn thấy hắn, Lý Mặc không khỏi nheo mắt cẩn thận đánh giá.

Thiếu niên mi thanh mục tú.

"Bái kiến ngự sử." Mi thanh mục tú thiếu niên Giả Bình An tò mò nhìn những Bách kỵ đó, với tư cách là một nhà nghiên cứu lịch sử nghiệp dư hắn cũng đã nghĩ về Bách kỵ từ lâu.

Những bách kỵ lạnh lùng này là những người trong đội quân từ hồi lão Lý gia lập nghiệp và là những người có lòng trung thành bậc nhất.

Hơn nữa nhìn vào vị trí của họ, hai người ở bên phải trái và hai người ở phía sau Lý Mặc điều đó có nghĩa là họ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Thú vị!

Lý Mặc cũng đang quan sát Giả Bình An, thấy hắn ta đang nhìn Bách kỵ với ánh mắt ngưỡng mộ nên có chút tò mò.

"Ngươi. . . học không thành nên trở về nhà, cũng không thể làm ruộng, vô công rồi nghề. Vậy, ngươi có thể làm cái gì?"

Ý của những lời này là muốn hỏi: Ngươi làm gì cũng không được lại là người nổi tiếng mang tai họa bậc nhất chỉ có thể ngồi ăn chờ chết, đúng không?

Giả Bình An nghe vậy mừng rỡ nói: "Lý ngự sử nói rất đúng, học học trò chỉ muốn ăn no chờ chết."

Lý Mặc đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy người thanh niên này thật sự lười biếng: "Ngươi... ngươi có chuyện gì với Lưu Gia hả?"

“Học trò không hiểu.” Giả Bình An mang theo ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn chính là đang giả ngốc.

Hắn vẫn chưa biết Lưu Gia làm thế nào mà phát tài, về phần Bành Đại Thư gặp xui xẻo điều này càng khiến người khác khó hiểu.

Lý Mặc thở dài, cảm thấy người thiếu niên này còn rất đơn thuần: "Nghe nói ngươi với Hứa Kính Tông rất thân thiết, đây là vì cái gì?"

Đây là nhiệm vụ hàng đầu trong chuyến đi này của hắn, phải làm cho rõ mối quan hệ giữa Hứa Kính Tông và Giả Bình An xem liệu có điều gì khó hiểu ở bên trong hay không.

“Học trò và Hứa sứ quân chỉ là người cùng chung chí hướng mà thôi.” Lông mày Giả Bình An dãn ra càng thêm nét buồn bã, cố hết sức giả vờ đau khổ.

Nếu hắn không nghĩ cách có mối quan hệ với Hứa Kính Tông, vậy ai sẽ làm lá chắn cho hắn? Nếu không có lá chắn, nói không chừng một lúc nào đó hắn sẽ bị bị bắt vào chùa..... ở đó giống cái gì mà.... Bạch Tố Trinh bị trấn áp vậy.

“Hứa Kính Tông bị thiên họ mắng chửi là gian thần, mà ngươi lại là sao chổi.” Lý Mặc cảm thấy mình hình như hiểu rõ được mối quan hệ giữa hai người họ “Hứa Kính Tông ở Hoa Châu có thể coi là một vị quan có năng lực, còn ngươi..... ta vẫn chưa thấy ngươi khắc người mà chỉ thấy có người vì ngươi mà gặp may mắn, vì vậy..... các ngươi cảm thấy ủy khuất?”

Đúng vậy!

Giả Bình An quay mặt đi tỏ ra có vẻ rất buồn, nhưng thực ra là hắn đang cố gắng nhịn cười, cảm giác như trong bụng bị chuột rút vậy.

Lý Mặc cảm thấy chuyện này thật là rối rắm, theo thói quen liền vỗ vai Giả Bình An.

“Lý ngự sử!” Bạch kỵ ở phía sau vội vàng ở nhắc nhở, ra hiệu cho hắn không được chạm vào người sao chổi.

Lý Mặc cười nói: "Sợ cái gì? Ta vỗ như vậy một cái, nói không chừng quay về Trường An người liền gặp may mắn, ha ha ha!"

Hắn nói đùa còn cộng thêm tiếng cười rất nồng nhiệt.

"Giả Bình An đâu..."

Một tiếng hét từ phía xa xa truyền đến, mấy người Bách kỵ lần lượt quay người lại nhìn thì thấy hơn chục người đang điên cuồng lao về phía bọn họ.

"Đâm hắn!"

Mẹ kiếp!

Giả Bình An mặt không còn chút máu hét lên: "Biểu huynh! Biểu huynh!"

"Đừng hoảng, Bình An!" Dương Đức Lợi tay cầm đao đi tới, trong mắt như muốn bùng lên ngọn lửa: "Ai dám động đến biểu đệ của mỗ? Ai?"

Những người đó sau khi nghe tin Lưu Gia gặp may mắn liền chạy tới đây, nhìn dáng vẻ của bọn họ rõ ràng là muốn đâm ngã Giả Bình An.

“Hoang đường!” Lý Mặc mắng: “Nói với Hứa sứ quân, chuyện này nhất định phải lo liệu chu đáo nếu không mỗ sẽ luận tội hắn!”

Một Bách kỵ thì thầm: "Thần cũng muốn thử đâm vào Giả Bình An."

Lý Mặc vô cùng tức giận, quay lại nhìn tất cả Bạch kỵ lại nhìn thấy trong mắt họ tràn đầy ý động .

Đâm ngã Giả Bình An, thử xem liệu có được may mắn không?

Cả Bách kỵ cũng muốn thử vận

may, Giả Bình An đang gặp nguy hiểm...

Lý Mặc nhìn Giả Bình An lắc đầu và nói: "Ngươi tốt nhất là nên tự lo liệu."

Hắn lên ngựa rồi rời đi, đi chưa bao xa thì ngoảnh đầu lại đã thấy phu nhân từ phía sau tiến đến đâm ngã Giả Bình An...

"Thế phong nhật hạ! Thế phong nhật hạ a!" Lý Mặc đau lòng nhức óc.

------ Thế phong nhật hạ -世风日下 – shì fēng rì xià (phong khí (phong tục lề thói)) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.