Chương 53: An phận thủ thường

Ngự sử chính là chức quan có trách nhiệm giám sát, khi người Ngự Sử có quyền dựa vào tình hình mà đưa ra quyết định ngay tại chỗ không cần đợi lệnh của hoàng đế thì đó gần như là gặp thần chặn thì gϊếŧ thần, phật chặn và gϊếŧ phật.

Lý Mặc ra khỏi châu nha hắn cho gọi trường sử Liêu Toàn đến gặp, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Ta biết chuyến đi này không dễ dàng, có người muốn hãm hại Hứa Kính Tông, bọn họ mong ta ra tay tàn nhẫn. Nhưng ta trước giờ chưa bao giờ là thanh đao trong tay người khác, trong lòng ta chỉ có Đại Đường”.

Hắn nhìn về phía Liêu Toàn điềm nhiên nói: "Ngươi là trường sử, vốn là người có trách nhiệm giám sát thứ sử. Ta hỏi ngươi, Hứa Kính Tông có chỗ nào không ổn không? Ngươi phải suy nghĩ rồi trả lời cẩn thận nếu không người đầu tiên ta ra tay sẽ là ngươi."

Trường sử là người chỉ huy đứng thứ hai, một khi thứ sử không còn nữa tự nhiên sẽ trở thành người kế nhiệm. Mà thời gian Hứa Kính Tông đến Hoa Châu thực sự rất ngắn, theo quan điểm của Lý Mặc thời gian ngắn như vậy Hứa Kính Tông không đủ làm ảnh hưởng đến Liêu Toàn vì vậy hắn cảm thấy lời nói của Liêu Toàn là đáng tin cậy.

Liêu Toàn nghiêm túc suy nghĩ: “Khi Hứa sứ quân mới đến Hoa Châu, hạ quan cho rằng ngài ấy là gian thần…”

Lý Mặc khẽ gật đầu, trong mắt hắn lão Hứa chính là gian thần.

“Điều khiến hạ quan nghi hoặc chính là vụ án của tiền thứ sử Lương Ba, sứ quân vừa mới tới Hoa Châu mấy ngày ngài ấy liền hành động, tra rõ được Lương Ba tham nhũng tiền của công giai thật có thể nói là sấm rền vang dội, thủ đoạn cao siêu."

Ách!

Lý Mặc khẽ nhíu mày, chuyện này hắn cũng đã được nghe nói nhưng hắn lại cảm thấy có chút trùng hợp.

Tấm chân tình này không phải là thành kiến, dựa theo loại tiểu tính của lão Hứa khi còn làm quan ở Trường An thì hắn chính là người không có cái năng lực này. Cho nên không chỉ có Lý Mặc, rất nhiều người khác đều cho rằng lão Hứa là mèo mù gặp chuột chết.

Liêu Toàn thở dài: "Chỉ mới mấy ngày trước, phía dưới có hai thôn vì tranh ruộng đất mà đánh nhau, có mấy người trọng thương, quan viên địa phương cũng bó tay không có biện pháp giải quyết nên mới tới tìm sứ quân..."

Lý Mặc ngước mắt lên, ánh mắt có chút ngưng trọng, "Bách tính địa phương đánh nhau, lúc ta ở Ngự Sự Đài thỉnh thoảng cũng có nghe nói qua, dân phong Đại Đường dũng mãnh loại chuyện này có thương vong cũng chỉ là chuyện bình thường..."

Trong những cuộc xung đột giữa các làng như thế, không đánh chết người mới là chuyện kì quái.

“Sứ quân đích thân đi đến nơi xảy ra chuyện hai lần, lần thứ nhất ngài ấy khuyên can, lần thứ hai ngài ấy trực tiếp dẫn người đi khai khẩn đất hoang.” Liêu Toàn chân thành nói: “Lý ngự sử, mảnh đất hoang đó như là bảo vật để trong túi của cường hào Hoa Châu, họ chỉ chờ điện hạ lên ngôi rồi chiếm hết, ai dám động vào? Nhưng thứ sử đã đến đó.... Ngài ấy vác theo một chiếc cuốc dẫn đầu.... còn tự mình cuốc đất khai hoang làm gương, hai tay phồng rộp đến chảy máu....!”

Trong lòng Lý Mặc chấn động, thấy Liêu Toàn rưng rưng nước mắt liền hỏi: "Điều ngươi nói là toàn bộ là thật sao?"

Liêu Toàn chắp tay nghiêm nghị nói: "Lý ngự sử có thể đi thăm hỏi thôn dân của hai thôn kia, nếu có bất kỳ lời nói dối nào, hạ quan lập tức từ quan!"

Lời này nói chắc như định đóng cột, Lý Mặc tin gần như 9 phần.

Tên gian thần đó lại là như thế này.... Đây có thể được gọi là hiền thần a!

Gian thần trứ danh Hứa Kính Tông vậy mà lại là hiền thần?

Khi nghĩ đến cách nhìn của chính mình đối với Hứa Kính Tông ở quá khứ, Liêu Toàn không khỏi nổi giận: “Lý ngự sử, sứ quân mới đến Hoa Châu chưa đầy nửa tháng, nhưng hạ quan đã cho rằng ngài ấy là một vị quan tốt, làm việc chăm chỉ nhưng một vị quan tốt như vậy lại bị vu oan là gian thần, sứ quân nhẫn nhục chịu đựng đến nay... thật khổ....."

Liêu Toàn rơi lệ, khóc nấc nghẹn ngào nói không rõ chữ.

Cái này....

Lý Mặc tra qua về Liêu Toàn, hắn là một người tốt nhưng tính tình hơi cứng nhắc. Nhưng cứng nhắc cũng tốt! Cứng nhắc sẽ không bị mua chuộc, nói thẳng ... lời nói của một người như vậy rất đáng tin cậy!

Nói cách khác gian thần trứ danh Hứa Kính Tông, ở Hoa Châu lại là một hiền thần.

“Lão phu có chút choáng váng.” Lý Mặc cảm thấy đầu óc có chút loạn, liền hỏi lại: “Còn sao chổi thì thế nào?”

“Sao chổi?” Liêu Toàn nói: “Người thiếu niên đó rất có linh khí, có một lượng kiến

thức phi phàm. Lý ngự sử, người này ở Hoa Châu vẫn luôn an phận thủ thường.”

“An phận thủ thường?” Lý Mặc nhíu mày: “Không thể ra tay với ngôi sao chổi đó, nếu động vào hắn sợ sẽ làm liên lụy đến điện hạ.”

Liêu Toàn do dự không nói, nhưng Lý Mặc nhìn thấy hắn liền nói: "Ta ở đây ngươi có lời gì cứ nói đi."

Liêu Toàn cười khổ nói: "Hạ quan cũng từng nói chuyện với Giả Bình An đó nhưng hạ quan vẫn chưa gặp chuyện gì xui xẻo."

Lý Mặc không nói gì.