Chương 52: Vị thần của mỗ

Buổi chiều ngày thứ hai.

"Cầu xin Thần sao chổi phù hộ cho mỗ phát tài, nhân tiện để Bành Đại Thư gặp xui xẻo."

Trong tửu quán, Lưu Gia mở một căn phòng đơn nhỏ chuyên dùng để thờ thần sao chổi Giả Bình An.

Trên bài vị, những dòng chữ cong queo ẩn hiện dưới dưới khói nhang lờ mờ trông buồn bã ỉu xìu.

—— Thần sao chổi Giả Bình An.

Bởi vì Hứa Kính Tông dẫn theo quan viên ở châu nha đến đây dùng bữa một lần, lại có thêm lời khen sau đó việc làm ăn của tửu quán vô cùng thuận lợi. Lưu Gia cũng có chút thiên phú về nấu ăn, dựa vào kỹ năng nấu ăn do Giả Bình An chỉ dạy hắn đã chế biến ra rất nhiều món ăn trở thành tửu quán đứng đầu ở Hoa Châu. Đến trưa nay, việc kinh doanh vẫn rất tốt.

"Lang quân!"

Bên ngoài có người la hét.

“Có chuyện gì?” Lưu Gia liếc nhìn tấm bài vị chắp tay tỏ ý xin lỗi.

Thần sao chổi chớ trách phạt.

Tiểu nhị ở bên ngoài nói: "Lang quân, vừa rồi có người gọi tất cả đồ ăn trong quán chúng ta, sau đó nói muốn cùng chúng ta cái gì mà.... đi Trường An mở một tửu quán lớn!"

Cái gì?

Ước mơ lớn nhất của Lưu Gia chính là có thể mở một tửu quán ở Trường An, hắn vội vã đi ra ngoài, một nam tử trung niên mỉm cười đứng đợi sẵn.

“Mỗ Hàn Tiến, người Trường An, lần này tới muốn tìm Lưu lang quân để ngỏ lời đến Trường An mở tửu quán, Mỗ đưa ra 7 phần vốn, Lưu lang quân ra 3 phần, lợi ích chia 50-50 như vậy có được không?"

Hắn nhìn những món vừa ăn qua, cảm thấy đây là những món ngon chưa từng được nếm thử. Nếu những người quyền quý ở thành Trường An được nếm thử, sẽ kích động việc tiêu sài cho ăn uống.

Sắp phát tài!

Nhưng điều quan trọng đầu tiên là trói vị Lưu Gia này lại với mình.

Lưu Gia nghe xong lập tức vui mừng, nhưng lại lắc đầu nói: " Hàn lang quân là bởi vì những món ăn kia sao?"

Hàn Tiến cũng không giấu diếm gì: "Đúng vậy, mỗ nghĩ những món ăn này sau khi đến Trường An nhất định sẽ nhận được rất nhiều sự yêu thích. Nếu Lưu lang quân sợ không thể đến được Trường An thì không phải lo lắng, mỗ có cách."

Những năm này không phải muốn đi đâu là có thể đi. Ví dụ muốn đi xa phải làm đơn xin lên huyện lị nhưng nếu huyện lị không đủ tư cách xét duyệt, phải chuyển lên châu, làm xong các thủ tục xong mới được ra ngoài. .

“Bảy phần?” Lưu Giai cảm thấy có chút choáng váng.

Hàn Tiến dè dặt nói: "Tay nghề của huynh đánh giá để mỗ ra thêm 2 phần đó."

Có nghĩa là Lưu Gia hắn chỉ nhờ vào tay nghề của mình mà có được hộ khẩu Trường An rồi bỏ thêm một số tiền vào là có thể mở được một tửu quán lớn.

Ôi thần linh ơi!

Lưu Gia theo bản năng nói: "Nhưng tay nghề này vốn là của Giả Bình An, sao huynh không đi tìm hắn?"

Hàn Tiến cười khan: "Mỗ có chút không tiện."

Sức mạnh của ngôi sao chổi quá lớn hắn lo lắng nên không dám đi.

Hai người lập tức ký kết khế ước, chỉ cần Hàn Tiến giải quyết xong hộ khẩu của gia đình Lưu Gia, Lưu Gia sẽ bán tửu quán và chuyển cả gia đình đến Trường An.

Hàn Tiến chắp tay chào từ biệt, hắn vừa mới rời đi Lưu Gia che ngực đỏ mặt nói: "Phát tài rồi! Phát tài rồi!"

Bùm!

Lưu Gia ngã xuống đất.

Cả chợ bị kinh động, mọi người sau khi nghe tin này xong không khỏi ghen tị, ngưỡng mộ với Lưu Gia. Tiểu nhị trong quán nhanh chóng chạy đi tìm lang trung, một người khác ở tửu quán đến nhà Lưu Gia báo tin.

Sau đó một lúc, vị lang trung được tiểu nhị mời đến tràn đầy tự tin lấy kim bạc ra vừa lúc đó liền nghe thấy tiếng hô hoán từ bên ngoài: “Mọi người tránh ra một bên, nương tử Lưu Gia đến rồi!”

Có người nói: "Đó là nữ nhân nhu thuận như mèo sao?"

Lưu Gia thường khoe khoang khắp chợ rằng nương tử hắn ở nhà ôn thuận như mèo nhỏ, ở nhà hắn nói một không dám nói hai...

Ai chẳng muốn có một nương tử ôn nhu? Nhưng thực tế lại một lời khó nói hết.

Mọi người nhường đường, Vương thị chậm rãi đi vào.

“Nương tử, lang quân đây là do vui vẻ quá mức!” Tiểu nhị đi báo tin cười khổ, vốn tưởng rằng Lưu Gia sẽ có tương lai xán lạn nhưng sau đó lại hôn mê bất tỉnh, thật là xui xẻo a!

Vương thị đi tới, lang trung đang chuẩn bị đưa kim châm xuống châm thì nghe thấy một thanh âm của nữ tử như sét đánh vang lên.

"Đáng chết! Chàng vui vẻ cái gì?"

Lang trung bịt tai lại, mọi người trong chợ đều chết lặng.

Nữ nhân rống to này chính là nương tử ôn nhu mà Lưu Gia suốt ngày khoe khoang sao?

Trong lúc mọi người đang ngây người chết lặng như vậy, Lưu Gia mở to mắt ra lập tức bật dậy, cười nói áy náy: "Nương tử, vi phu chỉ là vui mừng quá mà thôi!"

Lang trung bất đắc dĩ: "Cái này. . . không cần châm cứu mà đã tỉnh lại sao?"

Vương thị tức giận hét lên: "Kiếm được bao nhiêu? Đáng để huynh phát cuồng như thế!"

Lưu Gia nói: "Nương tử, nhà chúng ta sắp được đi Trường An, Trường An đó!"

“Cái gì?” Vương thị hai mắt sáng lên: “Đi Trường An?”

"Đúng vậy!" Lưu Giai nước mắt lưng tròng nói: "Còn có người khác bỏ tiền mở tửu quán chúng ta góp vốn, bọn họ 7 phần, nhà ta 3 phần."

Mẹ kiếp!

Vương thị ngẩng đầu cười to: "Ha ha ha ha. . ."

"Sắp phát đạt rồi!"

Bành Đại Thư đứng ở một bên im lặng nhìn cảnh này.

"Hắn đẩy ngã sao chổi vậy mà lại không bị khắc, ngược lại còn hai lần gặp may rồi phát tài.... mỗ vào bếp nấu ăn... đốt cả nhà bếp... tại sao ông trời lại không có mắt như vậy? Tại sao?"

Hắn cười lớn: "Ông trời thật không công bằng!"

Khi mọi người đổ ánh nhìn vào thấy đó là hắn, họ không thể không thở dài.

"Người không làm gì sao chổi lại bị xui xẻo, chuyện này. . . . . ."

Bành Đại Thư lảo đảo đi ra ngoài, đúng lúc chợt có một chiếc xe ngựa đi qua, thấy hắn chắn đường, xa phu hét lớn: "Tránh ra, hú...hú....."

Nhưng Bành Đại Thư quá quẫn trí nên hoàn toàn không nghe thấy.

Bùm!!!

Trước khi cỗ xe dừng lại cũng kịp đâm Bành Đại Thư ngã xuống đất.

Người xa phu xuống xe, ngơ ngác nhìn xung quanh, "Chư vị lang quân, xin làm chứng cho mỗ, không phải lỗi của mỗ!"

Mọi người gật đầu và cảm thấy có gì đó không ổn.

"Lưu Gia, sau khi huynh đâm vào sao chổi, huynh gặp may hai lần đúng không?"

Lưu Gia gật đầu, trong đầu hắn chỉ có tấm bài vị kia.

—— Thần sao chổi Giả Bình An.

Vị thần tiên của mỗ!

Hắn hạnh phúc đến muốn khóc.

"Bành Đại Thư là kẻ thù của huynh, một lần suýt chết do cháy, giờ lại bị xe ngựa đâm... cũng hai lần."

Mọi người đều cảm thấy rùng mình, nhưng Lưu Gia không thể chịu đựng được nữa, vui mừng nói: "Là thần sao chổi! Là thần sao chổi!"

“Thần sao chổi?” Vương Thị nhớ lại lúc trước Lưu Giai đã nói với mình nhưng lúc đó nàng không tin.

Còn bây giờ?

"Mỗ ngã đâm phải Giả Bình An, nhưng lại liên tục gặp may mắn. Đó không phải là một ngôi sao chổi, mà là một ngôi sao may mắn." Lưu Gia hét lên: "Đây là ngôi sao may mắn!"

Hắn ta phấn khích và vui mừng đến mức hét lên những tiếng đứt quãng, nhưng không ai cười nhạo hắn ta.

Cả chợ nhốn nháo...

.................