Chương 47: Kĩ năng diễn xuất này đến ảnh đế cũng phải bái phục

Liêu Toàn vẫn luôn đưa mắt theo dõi Giả Bình An.

Vốn là một kẻ nổi danh xui xẻo và là sao chổi, hầu hết mọi người bình thường sẽ không dám tiếp cận hắn nhưng Hứa Kính Tông lại cưỡi ngựa đi vô cùng gần xe ngựa của Giả Bình An, thỉnh thoảng còn nói chuyện với Giả Bình An đang ngồi bên trong.

Liêu Toàn vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Hứa Kính Tông vì vậy hắn tiến lại gần để nghe xem sao chổi đang nói những gì?

"... Sứ quân yên tâm, chỉ cần những bách tính đó có ruộng đất, có sứ quân ra mặt, bọn họ chắc chắn không quan tâm mấy cường hào kia. Về phần hai thôn hiềm khích xưa nay giữa hai thôn kia học trò cho là đơn giản..."

Liêu Toàn không khỏi nhíu mày, cảm thấy lời nói của Giả Bình An có chút tự cao tự đại.

Hai thôn kia đã tranh đấu mấy năm liền, mỗi bên đều có vài người vì ẩu đả mà bị thương nặng, hai bên cơ hồ như không đội trời chung, làm sao có thể hòa giải?

Tiểu tử nói khoác không biết ngượng!

Liêu Toàn nhích lại gần, chuẩn bị ho khan.

"Chỉ cần sự giải quyết được việc này, để hai thôn này có quan hệ thông gia, chỉ cần có một đôi vậy đại cục liền có thể giải quyết."

Cũng đã đánh chết ai đâu vậy thì chuyện này có gì mà không thể giải quyết?

Hứa Kính Tông thở dài: "Những ân oán tồn tại trong thời gian lâu như vậy trong thời gian ngắn làm sao có thể giải trừ hết, ngươi ở Dương gia ổ chẳng lẽ ngươi không biết sự ngoan cố của những thôn lão kia sao? Chuyện như này, không đợi qua mười năm hay hai mươi năm thì nghĩ cũng đừng mơ hóa giải được ân oán".

Liêu Toàn nghe vậy không khỏi tán thưởng, thầm nghĩ lão đại hiểu biết sâu rộng.

Có rất nhiều thôn chỉ vì vài chuyện vặt vãnh mà cả trăm năm không qua lại với nhau huống hồ thôn Vượng Lâm và thôn Hạ Bộ đã đánh nhau rất nhiều lần, làm sao trong thời gian ngắn có thể xóa bỏ khoảnh cách?

Đúng là tiểu hài vô tri!

Liêu Toàn không khỏi oán thầm.

Giả Bình An cũng không giải thích nữa.

Sau khi đến nơi, Hứa Kính Tông gọi người của cả hai bên đến, yêu cầu họ mang theo nông cụ và nói: "Lão phu hiểu tâm tư của các ngươi, các người chính là không muốn cúi đầu."

Điều này là hợp lý, nếu không tại sao chỉ vì năm mẫu đất mà ẩu đả thảm thiết như vậy? Một là lợi ích của năm mẫu ruộng, hai là không chịu cúi đầu.

Đánh đến chết người cũng không thể cúi đầu.

Hàng trăm thôn dân đều im lặng, nhưng đội hình đông nghịt này trông có hơi khϊếp người.

Phủ binh của Đại Đường chính là binh nông kết hợp, họ làm ruộng khi mùa màng bận rộn, khi nhàn rỗi quan phương Chiết Trùng phủ sẽ triệu tập bọn họ để thao luyện hoặc đến kinh đô để làm thị vệ.

Trước mắt hệ thống phủ binh của triều đại nhà Đường đang ở thời kỳ hoàng kim vô cùng cường thịnh, rất nhiều bách tính bình thường muốn tòng quân gia nhập quân đội để lập công.

Đây là hoàn cảnh chung lúc này, dưới hoàn cảnh chung này người dân Đại Đường rất cứng cỏi, dũng mãnh có thể gọi là nguồn cung cấp binh lính tốt nhất.

Hứa Kính Tông lớn tiếng nói: "Lão phu biết số ruộng đất mọi người có rất hạn nhưng Hoa Châu cũng chỉ có ngần ấy đất vậy phải làm sao?"

Không bột đố gột nên hồ, không có thêm đất để cấp bù cho các ngươi, vậy phải làm sao? Đây là cơ sở đồng thời cũng là căn nguyên không thể giải quyết được vấn đề...

Mấy trăm thôn dân im lặng không nói gì.

Đây là một nút chết.

Huyện lệnh Triệu Thông đứng ở một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Kính Tông, thầm nghĩ vị này hôm nay tới đây có lẽ là muốn tự rước lấy nhục nhã.

Nghĩ đến chuyện tai tiếng của Hứa Kính Tông ở thành Trường An được vị bằng hữu mấy ngày trước nhắc tới, hắn không khỏi thấp giọng thở dài, nghĩ tại sao một gian thần như vậy lại được trọng dụng như thế, thật đúng là... lòng người khó đoán.

Nhưng hắn biết nguyên nhân vì sao hoàng đế muốn nuôi những con chó trung thành, vì vậy hắn khinh thường Hứa Kính Tông.

Hứa Kính Tông đã vào trạng thái, nghĩ rằng tới Giả Bình An đã yêu cầu hắn phải thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, tốt nhất là có thể rơi cả nước mắt vậy mới đúng bài.....

Nhưng.....

Nhưng lão Hứa hắn là ai? Một người có thể thất lễ trong tang lễ của hoàng đế, cười nhạo trong tang lễ của hoàng hậu, nếu muốn hắn vì dân mà rơi nước mắt, đó chính là chuyện viển vông.

Hắn ta liếc nhìn Giả Bình An, một số cảm xúc khó xử và xấu hổ lộ ra từ đôi mắt hắn.

Trái tim của Liêu Toàn thắt lại, biết rằng cuối cùng mớ rắc rối này đã quấn lấy Hứa Kính Tông.

Hắn lập tức hạ quyết tâm, cảm thấy Hứa Kính Tông chủ động nhận trách nhiệm là chuyện hiếm thấy, cho nên hắn cho rằng dù bất lực cũng có thể hiểu được.

Loại tâm lí này ở thế hệ sau được gọi là fan cuồng.

Giả Bình An nhìn thấy ánh mắt khó xử của lão Hứa.

Hắn sửng sốt một lúc, sau đó nghĩ đến đủ thứ chuyện kỳ

quái về lão Hứa, biết lão không thể đa cảm như vậy được.

Vậy phải giả khóc? Cái này cũng không biết sao?

Giả Bình An suy nghĩ một chút, đi đến gần, thấp giọng nói: "Sứ quân, đem bách tính... biết tưởng tượng không? Biết diễn không?"

Hứa lão gật đầu, hắn đương là biết, hắn đã tưởng tượng vô số lần chính mình ở trên triều đường mắng chửi chỉ trích các quan trọng thần ở phía mà họ đều phải cười với hắn.

Hắn đã tưởng tượng loại chuyện này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều thấy rất hưng phấn.

Giả Bình An liếc nhìn Liêu Toàn: "Sứ quân có thể tưởng tượng thành..... huynh đệ thân thích."

Hứa lão lắc đầu Giả Bình An hết cách hỏi: "Vậy thư sứ quân luyến tiếc nhất là gì ?"

Hứa Kính Tông nghĩ về điều đó, nhưng lại quá xấu hổ để nói ra.

Giả Bình An nói: "Sứ quân chỉ cần tưởng tượng những bách tính kia thành thứ mà người không muốn từ bỏ nhất rồi nghĩ đến thứ đó ngay tại lúc này sắp phải rời bỏ sứ quân..."

Trong nháy mắt Hứa Kính Tông lập tức bật khóc.

Kỹ năng diễn xuất này, tốc độ này... Cho dù là ảnh đế cũng phải quỳ lạy bái phục!

Giả Bình An kinh ngạc nghe Hứa Kính Tông thấp giọng nói: "A gia. . ."

Vào mấy năm trước khi Vũ Văn Hóa Cập tạo phản, phụ tử Hứa Kính Tông bị bắt, phụ thân của Hứa Kính Tông đã liều mạng cầu xin Vũ Văn Hóa Cập tha cho Hứa Kính Tông. Cuối cùng, phụ thân hắn chết trước mặt hắn cũng nhờ vậy mà Hứa Kính Tông thoát được một kiếp nạn.

Hứa Kính Tông chậm rãi đi tới, nói: "Lão phu biết nỗi khổ của người ít ruộng đất, đất ít, trồng trọt thu hoạch lương thực sẽ ít, cả nhà ăn không đủ no, người lớn thì không cần nói đến nhưng các tiểu hài..... có người phụ thân nào muốn để hài tử nhà mình bị đói? Chắc chắn là không có ai."

Hai mắt hắn rưng rưng ngấm lệ, có người đứng ở gần hắn đã nhìn thấy, kinh hãi nói: "Sứ quân rơi lệ rồi!"

Những năm này có bao nhiêu quan viên sẵn sàng rơi lệ vì người dân?

Lão Hứa là người đầu tiên mà bách tính Hoa châu nhìn thấy!

"Sứ quân!"

Bách tính ở thời đại đó rất thuần phác, khi đối xử với họ bằng trái tim thì bọn họ cũng sẽ đối xử lại bằng trái tim.

Có qua có lại, nếu bạn đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối xử tốt với bạn.

Đây là nguyên tắc sống đơn giản nhất của bách tính.