Chương 34: Đậu phụ Ma Bà - Dạy Dương Đức Lợi học chữ

"Mỹ vị!"

"Này... có chút tê tê, còn có chút cay, chậc chậc... Vừa ngon vừa thơm!"

"Đây.... Cái này"

"Nhà có bánh không? Cơm cũng được!" Mấy thương nhân thực sự chịu không nổi nữa.

Dương Đức Lợi do dự một lúc vẻ mặt cay đắng nói: "Giả gia nghèo đến mức không có gì để ăn rồi."

Nhưng bọn họ lại nhìn thấy có một bát cơm lớn đặt bên cạnh đó.

Có người liếc nhìn bát cơm lớn sau đó lại nhìn Dương Đức Lợi, không khỏi cảm thấy nam nhân này keo kiệt và có thiên phú làm kinh doanh liền nói "Chúng tôi gửi tiền."

Nghe xong câu này Dương Đức Lợi mới bưng bát cơm lớn qua cho bọn họ, thương nhân chen chúc ngồi xổm trong nhà bếp, dùng canh đậu phụ chan với cơm và ăn sột soạt.

"Ngon! Tuyệt vời!"

Một vài thương nhân bước ra ngoài trịnh trọng chắp tay chào Giả Bình An: "Đa tạ Giả lang quân đã chỉ điểm, với cách này món đậu phụ bạch ngọc sẽ càng ngày càng bán chạy hơn."

“Dùng để hấp cũng được!” Giả Bình An cảm thấy đầu bếp của những nhà giàu có kia có chút bảo thủ “Bảo bọn họ cố gắng thử nghiệm nhiều hơn, cái gọi binh vô thường thế thủy vô thường, làm đầu bếp cũng phải theo kịp với tốc độ của thời đại thế mới tốt."

Thương nhân chắp tay, "Xin lắng nghe lời dạy bảo."

Lưu Gia lần trước đợi từ chiều hôm trước đến sáng ngày hôm sau là vì hắn ta muốn độc chiếm tiêu thụ đậu phụ bạch ngọc. Lúc này, sau khi ăn món đậu phụ do Gia Bình làm ra cảm thấy nó ngon không gì sánh bằng nên muốn hỏi Giả Bình An có còn món nào có cách chế biến khác không? Hắn vừa bước một bước liền giẫm phải lá rau, trượt chân ngã lao thẳng về phía Giả Bình An làm Giả bình An không phản ứng kịp cũng ngã theo trong tuyệt vọng...

Lưu Gia liếc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vài người cùng đến đây nhưng có một người trong số họ lại thầm vui mừng, người đó chính là Bành Đại Thư cùng là kinh doanh tửu quán nên hắn với Lưu Gia là kỳ phùng địch thủ.

Bùm!

Lưu Gia cứ như vậy ngã đè lên người Giả Bình An.

Giả Bình An cảm thấy lưng tê dại vì ngã vừa được đỡ dậy đang định nổi giận thì thấy sắc mặt Lưu Gia tái nhợt, toàn thân run rẩy...

"Mỗ chết chắc rồi... Mỗ chết chắc rồi."

Ngay cả Dương Đức Lợi cũng chưa từng thân thiết với Giả Bình An như vậy nên cũng rất bối rối.

Bành Đại Thư âm thầm mừng rỡ sau đó nghiêm túc nói: "Không có việc gì, không việc gì, chẳng qua là gặp vận đen mà thôi."

Đen đủi? Sợ là sắp bị khắc chết rồi!

Mọi người nhìn Lưu Gia với ánh mắt thương hại rồi rời đi.

Trước khi đi có người hỏi: "Giả lang quân, món ăn này tên là gì?"

Giả Bình An xoa xoa thắt lưng đau nhức giữa hai lông mày hiện lên một tia u sầu đáp "Đậu phụ Ma Bà."

Đậu phụ Ma Bà ở kiếp trước! Nghĩ lại thấy thèm.

Dương Đức Lợi đợi họ rời đi, hắn tự mình suy nghĩ rối rắm một lúc suy diễn xem bao lâu nữa Lưu Gia sẽ bị khắc sau đó quay vào trong bếp dùng một miếng bánh ăn kèm với nước canh còn sót lại trong chảo đồng một cách sạch sẽ, ngon lành.

"Thật thơm!" Dương Đức Lợi khen ngợi. Sau khi ăn xong hắn đi ra ngoài thấy Giả Bình An đang ngồi ở ngoài sân liền tiến lại nói chuyện: "Bình An, cuốn sách đó có thật giống như lời đệ nói... có hoàng kim phủ... còn có cả tiểu cô nương?"

“Ừ, đều có.” Giả Bình An nói: “Biểu huynh hay huynh cũng học đi?”

Mặc dù hắn không tán thành việc gắn học vấn với tiền bạc, mỹ nữ và chức quan nhưng hắn không thể chịu nổi việc chi phí học hành quá cao ở thời đại này, không có gì hấp dẫn, mê hoặc thì ai nguyện ý học?

Nếu muốn nói rằng học có thể có kiến thức giúp mở mang đầu óc... hiểu được đạo lý..... Thì ở thời đại này người ta chỉ muốn đủ ăn đủ mặc là hạnh phúc rồi. Còn về đạo lý gì đó cái này dựa vào lời truyền dạy của tổ tông vậy cũng đủ rồi.

Dương Đức Lợi gật gật đầu và Giả Bình An bắt đầu dạy hắn cách đọc chữ.....