Chương 30: Hội ý với các thôn lão

Hứa Kính Tông thở ra một hơi cùng với vẻ mặt nguy hiểm rồi nói: "Lát nữa lão phu phái người đem ít vải lụa đến, ngươi có thể yên tâm ở nhà học tập."

Giả Bình An chắp tay cảm tạ, Hứa Kính Tông cảm thấy khả năng tiến thoái của người thiếu niên này cực kì khôn khéo, không khỏi khen ngợi: “Khi lão phu bằng tuổi ngươi, lão phu thật sự không giỏi bằng ngươi."

Aaaa......

Tại sao lại nói những lời thật lòng này nữa?

Hứa Kính Tông nói xong vội vã cùng người của mình bỏ đi.

Lão Hứa vừa đi, Dương Đức Lợi đã ngửa mặt lên trời tru lên "Cô mẫu, trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, Bình An vô sự rồi."

Hứa Kính Tông mặc dù không nói rõ ràng nhưng mọi người đều cảm nhận được thái độ của hắn. Tuy rằng họ không biết tại sao, nhưng kể nay về sau Giả Bình An cũng coi như là người có quan hệ với Hứa Kính Tông rồi.

Giả Bình An hướng phía thôn trưởng Dương Trung Thuận chắp tay sau đó quay sang phía Dương Đức Lợi nói: "Biểu huynh, chúng ta về nhà thôi."

Dương Đức Lợi vui vẻ lau nước mắt đột nhiên vỗ trán ảo não nói: "Aiya, thế mà ta lại đặt một chân cừu lớn, xa hoa quá, thật quá xa hoa rồi. Không ổn, không ổn, ta phải đi báo với đồ tể (người làm nghề gϊếŧ mổ gia súc, gia cầm) là không cần nữa."

Giả Bình An không khỏi sửng sốt hỏi: "Vậy bữa tối chúng ta ăn cái gì?"

Dương Đức Lợi vừa chạy vừa hét lên: "Canh thịt cừu buổi trưa còn sót lại có thể nấu rau ăn trong hai ngày."

Nghĩ đến bát canh thịt cừu to lớn còn sót lại từ buổi trưa Giả Bình An vội vàng chạy về nhà xem xét, nhìn qua một cái bát canh đến một miếng thịt vụn cũng không còn.

Hắn không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: "Lão tử không thể sống nổi những ngày tháng như này."

Bên ngoài, Dương Trung Thuận đang nói chuyện với một số thôn lão (già làng) với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Tại sao sứ quân đột nhiên đối tốt với sao chổi, còn nói sẽ thưởng cho sao chổi ấy một tấm vải lụa?” Cái gọi là gia đình có một người lớn tuổi giống như một kho báu. Mặc dù Dương Trung Thuận là thôn trưởng nhưng các thôn lão cũng rất hay giúp đỡ khi gặp rắc rối, họ giữ một vị trí quan trọng.

Các thôn lão mặc dù sống lâu như vậy rồi nhưng đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, nghĩ tới nghĩ lui nói: "Giả Bình An từ nhỏ đã xui xẻo, còn khắc hai vị hoàng đế. Một ngôi sao chổi hung ác như vậy theo lý sứ quân phải bắt hắn vào chùa để chùa trấn áp hắn mới đúng, tại sao lại thưởng lụa cho hắn? Lão phu nghĩ ra một chuyện, sứ quân mới vừa đến Hoa Châu đã phá được án tham nhũng của Lương Ba, đây là chuyện tốt, phúc tinh cao chiếu là chuyện tốt."

Một số thôn lão há hốc mồm nhìn nhau. Một người trong đó nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng sứ quân đã nghe qua lời nói của danh tăng, nói Giả Bình An khắc người do là có ân oán cũ, nếu cùng hắn không có ân oán gì thì sau này không cần lo lắng... là đúng... cái gọi là trong họa có phúc, trong phúc có họa."

Dương Trung Thuận chớp chớp mắt, "Lời này mỗ hình như được nghe đạo nhân nói qua."

Thôn lão trừng mắt lườm hắn một cái, "Đạo lí này đâu cũng như nhau, vị cao tăng đó nói là Giả Bình An có thể khắc chết người nhưng cũng có thể khiến người ta hưởng phúc. Mọi người thử nghĩ xem, sứ quân này nguyên là người bên Thái tử...nghe nói...."

Thôn lão khẽ liếc nhìn bên cạnh, sau đó hạ giọng nói: "Nghe nói sứ quân là gian thần nên bị đuổi đến Hoa Châu làm thứ sử nhưng mới đến Hoa Châu, sứ quân đã lập công đây không phải là phúc khí sao?"

Mọi người không khỏi gật đầu, Dương Trung Thuận nghi hoặc nói: "Giả Bình An cư nhiên mang lại phúc khí cho sứ quân vậy chúng ta thì sao? Chúng ta cùng hắn sống ở trong thôn mười bốn năm nay tại sao lại không có?"

"Đúng thế, tại sao chúng ta lại không có?"

Cả thôn lão và Dương Trung Thuận đều cảm thấy rất không hài lòng, họ cảm thấy Giả Bình An giống như là một vị thần linh, nên hữu cầu tất ứng (xin gì được nấy) mới phải.