Chương 14: Chân thành

Làm đậu phụ thật ra không khó chỉ cần ngâm đậu, xay đậu nành thành sữa đậu rồi đun sữa đậu nành, lọc, canh giờ và ép...

Tất cả các công việc khác Dương Đức Lợi đều giành làm hết không để cho Giả Bình An làm chỉ đến lúc canh thời gian đợi đun nồi sữa đậu nành sôi hắn đều lấy cớ đi nhà xí để trốn đi có lẽ hắn không muốn xem trộm công thức làm đậu phụ của Giả Bình An, nhưng Giả Bình An không có ý định muốn giấu hắn.

Không có bí mật a!

Cuối cùng có một lần Giả Bình An tóm lấy hắn rồi lấy ra một miếng thạch cao đưa hắn và nói: "Huynh nghiền nát thứ này ra rồi dùng nước hòa tan nó..."

Dương Đức Lợi ngẩn ra, "Bình An đây là bảo bối, nó là của riêng đệ."

Có nhà nào có bài thuốc quý, bảo bối mà không phải che giấu? Sự rộng lượng của Giả Bình An làm Dương Đức Lợi rưng rưng lệ, "Cô mẫu, Bình An lại ngốc rồi."

Thằng nhãi này không ngừng nhắc tới mẫu thân đã chết của nguyên thân khiến Giả Bình An có chút rối rắm liền tức giận nói: "Bảo huynh làm thì làm đi."

Giả Bình An đem những công đoạn còn lại đều dạy cho Dương Đức Lợi, nhìn những giọt nước mắt của hắn rơi xuống làm Giả Bình An cảm thấy rằng mọi người trong thời đại này thực sự rất chân thành. Người biểu huynh này vậy mà lại muốn tìm cớ tránh đi và giữ bí mật cho hắn.

Mộc mạc và tốt bụng!

Giả Bình An thản nhiên nói: "Cái gọi là sách có hoàng kim phủ, trong sách có rất nhiều kiến thức quý như ngọc, biểu huynh yên tâm đi gần đây ta đọc sách đọc thông rồi lĩnh ngộ được rất nhiều chuyện, sau này sẽ còn có càng nhiều chuyện hơn nữa."

Ở thời đại này việc được đọc sách, học chữ là xa xỉ, việc lưu hành sách lại càng không phải nói những quyển sách hiếm hoi có được đều nhờ phương thức chép lại bằng tay, điều này cho thấy việc giáo hóa (giáo dục) gặp rất nhiều khó khăn.

Dương Đức Lợi không biết chữ nhưng lại đặc biệt rất tôn trọng những người học giả nghe xong liền tin, mắt tràn đầy sự hâm mộ, "Bình An đệ cứ đi học đi, a, rương sách của đệ vẫn đang cầm cố ở chất khố, để ta đi chuộc lại nó về."

“Cũng được.” Giả Bình An mặc dù cảm thấy cuộc sống ở Dương gia ổ cũng khá ổn nhưng nếu muốn sống ở trong thôn càng thêm thoải mái tốt nhất nên là giả làm thư sinh.

Giả Bình An dự định mỗi ngày sau này khi buồn chán sẽ lấy một cuốn sách cầm ra ngoài đi dạo.

Từ từ thay đổi địa vị của bản thân.

..........................

Đậu phụ trong ngày lại được bán hết nên Dương Đức Lợi chuẩn bị mang tiền và biên lai cầm đồ đi đến chất khố trong thành.

Cái gọi là chất khố bắt nguồn từ các ngôi chùa, nơi này có thể dùng bất động sản và các đồ vật đáng tiền khác đến để thế chấp tiền lấy tiền. Hầu hết các chất khố chất lượng ngày nay vẫn nằm trong sự quản lí của các ngôi chùa nhưng có một chất khố tư nhân mở tại trung tâm chợ Hoa Châu và Dương Đức Lợi đã cầm sách của Giả Bình An ở đó.

Lúc Dương Đức Lợi đến chợ thì vẫn chưa đến giờ ngọ (từ 11-13h) nên chưa thể giao dịch được.

Theo quy định của nhà Đường, chợ ở khắp mọi nơi phải đến giờ ngọ mới bắt đầu được thực hiện các giao dịch và phải đóng cửa trước khi mặt trời lặn.

Dương Đức Lợi dùng một văn tiền mua mấy cái bánh bao hấp rồi ngồi xổm ở cổng chợ ăn một cái sau đó đưa mắt nhìn những chiếc bánh bao còn lại cuối cùng dứt khoát kiên định ném những chiếc bánh còn lại vào túi và ôm vào trong lòng ngực.

Mặc dù bây giờ lão Giả gia dần trở nên giàu có nhờ làm đậu phụ nhưng Dương Đức Lợi là người từ nhỏ đã sợ nghèo nên vẫn giữ được tính cách keo kiệt.

Bùm bùm bùm...